SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 68 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 68: MƯA BÃO BẤT NGỜ 2
Mẹ chồng
ngước mắt lên, thấy Hy Lôi đã về, nói giọng giận dỗi:
- Về lấy
tiền à! Vừa mới đồng ý về nhà sống, cả nhà hòa thuận với nhau, giờ chị lại tính
chuyện riêng của chị rồi à?
Hy Lôi trong
lòng rất sốt ruột, chẳng muốn cãi nhau với mẹ chồng, chỉ muốn nhanh chóng lấy
được tiền rồi về nhà, bình tĩnh nói:
- Mẹ, con chẳng
có tính toán gì cả, lúc đầu con giao tiền ẹ là vì con tin tưởng mẹ, bây giờ con
có chuyện gấp cần rút ra cũng là chuyện thường tình. Vả lại, tiền đó là tiền
con để dành, cho dù nhà con không có chuyện gì, bây giờ muốn lấy về cũng là hợp
lẽ.
- Ý chị là
gì? Cứ như thể tôi không trả tiền cho chị vậy.
- Con không
có ý đó, tóm lại là con đang rất vội, mẹ lấy tiền cho con đi!
- Chị không
có ý đó thì còn ý gì? Chị nói rõ cho tôi thì tôi mới trả chị tiền.
Thấy hai
người dường như lại sắp cãi nhau, Hứa Bân bèn kéo Hy Lôi lại, nhỏ giọng khuyên
nhủ:
- Được rồi,
em đừng nói, để anh nói với mẹ.
Mẹ chồng vẫn
không buông tha:
- Chị có ý
gì hả? Chị nói rõ cho tôi.
Lòng đã nóng
như lả đốt, mẹ chồng lại cứ thao thao bất tuyệt, nghĩ đến em trai mình còn đang
đau đớn chờ có tiền để mổ, mẹ thì hôn mê trên giường bệnh, trái tim Hy Lôi gần
như đã nổ tung ra, cô giằng khỏi tay Hứa Bân, buột miệng:
- Đừng kéo
em. Tôi có ý gì? Tôi chẳng có ý gì cả? Sao tôi không biết bà là loại người như
vậy, tôi đã sốt ruột như thế mà bà còn ở đây lắm lời như thế?
- Mày nói ai
lắm lời? Mày đang chửi tao à?
Hứa Bân lại
vội vàng kéo mẹ mình lại, bảo bà đừng nói gì nữa.
Hy Lôi đã lo
tới mức chảy cả nước mắt:
- Tôi chửi
ai, tôi không muốn cãi nhau với bà, nếu bà không có ý gì thì bà mau lấy tiền
trả cho tôi.
- Tôi có nói
là không lấy tiền trả chị đâu. Đưa số của bố chị đây, để tôi gọi điện thoại.
Hứa Bân cũng
bất lực cầu xin:
- Mẹ!
Hy Lôi thấy
vừa tức vừa buồn cười, nhưng lúc này làm sao mà cô có thể cười được:
- Nực cười,
bà nên gọi điện thoại tới hỏi thăm nhà tôi mới phải, nhưng không cần phải thế.
Bà có ý gì? Tôi mang em trai bị tai nạn giao thông ra để lừa bà, lại còn phải
gọi điện để kiểm chứng sao. Đó là tiền của tôi, cho dù tôi không có lý do gì
tôi muốn lấy lại cũng là việc của tôi.
Mẹ chồng đứng
lên, giận phừng phừng bước vào phòng ngủ, một lúc sau đi ra, cầm theo một phong
bì dày, ném mạnh lên salon:
- Cầm đi,
cầm đi. Cưới rồi còn không chịu sống yên ổn, lúc nào cũng nhớ tới nhà mẹ đẻ.
Phong bì rơi xuống salon, nảy lên rồi lại rơi xuống đất.
Hy Lôi rất
buồn, nhưng chẳng còn tâm trạng gì để tính toán nhiều, cô nhặt lên, hằn học
nói:
- Mẹ, hôm
nay tôi gọi mẹ một tiếng mẹ vì tôi là vợ của Hứa Bân. Bà nhớ lấy, tiền của tôi,
khi đưa cho bà tôi đưa bằng hai tay, chứ không ném xuống đất như thế này. Tùy
bà nói thế nào, với loại người không có nhân tính như bà, tôi không có thời
gian để nói nhiều.
Vốn dĩ đã
cầm tiền chuẩn bị đi, nhưng câu nói cuối cùng của Hy Lôi lại chọc tức mẹ chồng.
Bà đẩy mạnh Hứa Bân ra, lao lên hét:
- Mày nói ai
không có nhân tính, mày nói gì thế hả? Mẹ mày dạy mày thế nào mà nói năng với
người lớn như thế.
- Đừng kéo
mẹ tôi vào đây. Tôi tự có phán đoán của mình, tôi không giống người nào đó hiếu
thuận mù quáng, người lớn cũng có lúc sai.
Cãi nhau là
thế, anh một câu, tôi một câu, thế là thành cãi nhau. Sự nóng ruột và cảm giác
nhục nhã, ê chề trong lòng Hy Lôi cùng lúc bộc phát, Hứa Bân đứng giữa khuyên
hai bên, nhưng chẳng khuyên được ai. Hai người đàn bà như hai con sư tử nổi
điên, bao nhiều lời lẽ cay độc đều thốt ra hết. Mẹ chồng vốn là người không
giỏi miệng lưỡi, nay bị Hy Lôi nói cho vài câu, không nói được, uất quá khóc
rống lên, đấm ngực thình thịch, ngồi phịch xuống đất, vỗ mạnh lên ghế rồi chỉ
vào Hy Lôi, các ngón tay run rẩy, đôi môi tái nhợt.
Hy Lôi cất
tiền cẩn thận, xách túi lên đang định ra ngoài. Bỗng dưng thấy tóc mình đau
nhói, hóa ra là bị Hứa Bân kéo ngược trở lại, kéo lê trên đất, đẩy vào sát chân
tường. Tay đấm, chân đá, một trận mưa đòn dội xuống người Hy Lôi. Mẹ chồng thấy
thế lại nhào ra, giữ Hứa Bân lại, khóc lóc:
- Con trai,
đừng đánh nó, là mẹ không đúng, con đừng đánh nó. Là mẹ không đúng, mẹ không
nên nói nó, không nên quản các con.
Mẹ chồng nói
thế càng thể hiện sự khoan dung và vô tội của mình, oán hận trong lòng Hứa Bân
càng sâu, anh ta kéo tóc Hy Lôi, kéo tới trước mặt mẹ mình:
- Xin lỗi,
xin lỗi mẹ tôi.
Mí mắt Hy
Lôi đã tê dại, cảm giác sưng lên, trên mặt đất vòn vương những sợi tóc do bị
anh ta kéo đứt. Trong đầu cô lúc này như có một cuốn bắng tua ngược lại, sáng
hôm qua, cô vẫn còn tình tứ với Hứa Bân ở trên giường, vừa nãy lúc thu dọn nhà
trọ bên kia, vẫn còn đùa giỡn với Hứa Bân, ở đầu đường vẫn còn vui vẻ với nhau,
vậy mà sao chớp mắt mọi thứ đều thay đổi. Đầu cô có cảm giác đau đớn như từng
tảng da bị tróc ra, ù một tiếng, cơn phẫn nộ và nhục nhã âm thầm dâng mạnh,
không biết cô lấy sức từ đâu ra, đứng bật dậy, đẩy mạnh Hứa Bân, nắm lấy cái
gạt tàn trên bàn ném về phía anh. Hứa Bân tránh ra theo bản năng, cái gạt tàn
rơi xuống đất, vỡ tan. Thấy Hy Lôi đánh trả lại, anh ta lại xông lên, mẹ chồng
thấy con trai bị đánh, lại giữ lấy tay Hy Lôi. Một cái tát nữa rơi lên má cô.
Hy Lôi đẩy
mạnh hai mẹ con ra, lao thẳng vào bếp, tóm lấy con dao thái rau, lao về phía
Hứa Bân, Hứa Bân chưa kịp phản ứng, con dao đã kề lên vai anh ta.
Mẹ chồng sợ
hãi hét lên.
Hy Lôi rơi
nước mắt, bàn tay run rẩy, cơn phẫn nộ đã che mờ lý trí của cô, miệng ú ớ không
nói được lời nào. Hứa Bân hơi sợ, giọng nói hiền hòa trở lại:
- Hy Lôi,
đừng kích động, bỏ dao xuống.
Cô không nói
gì, tay nắm chặt cán dao, nhìn chằm chằm vào mặt Hứa Bân, trong mắt cô long
lanh lệ, tuyệt vọng lắc đầu. Cuối cùng, cô nhẹ nhàng bỏ dao xuống, lùi về sau
mấy bước. Mẹ chồng thấy Hy Lôi đã bỏ dao ra bèn hét to:
- Diệp Hy
Lôi, mày cút ngay cho tao, cút ngay lập tức. Cả đời này đừng mong bước chân vào
cửa nhà tao nữa.
Hy Lôi cười
lạnh một tiếng, ném dao xuống đất:
- Không cần
phải nói thế. Cửa nhà bà không cao quý thế đâu!
Mở cửa ra, một cơn gió lạnh
thấu xương từ hành lang thổi vào. Hai mắt cay xè, một dòng nước mắt lại chảy
xuôi theo gió.
No comments
Post a Comment