SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 69 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 69: MƯA BÃO BẤT NGỜ 3
Khi Hy Lôi
tới bệnh viện thì Quân Quân vẫn đang hôn mê nằm trong phòng cấp cứu, bố mẹ đứng
chờ ngoài cửa phòng, lòng nóng như lửa đốt.
Hai mắt mẹ
cô sưng đỏ, chỉ mới nửa ngày ngắn ngủi mà trông bà như đã già đi vài tuổi, bố cô
thì than vắn thở dài, khẽ khàng an ủi mẹ cô.
Hy Lôi thấy
lòng mình thắt lại, đau nhói, cô chạy lại ôm lấy mẹ, giọng nói nghẹn ngào:
- Mẹ, không
sao đâu, đừng lo, không sao.
Mẹ cô giàn
giụa nước mắt, hướng về phía phòng mổ:
- Quân Quân
vẫn chưa ra, không biết làm sao rồi, sau này làm thế nào đây!
- Đã nộp phí
phẫu thuật chưa? Bác sĩ nói thế nào?
Hy Lôi hỏi bố.
Bố cô vốn là
một bác sĩ nghỉ hưu của bệnh viên nên rất quen thuộc với nơi này, bởi vậy chỉ
mới nộp trước một khoản phí. Ông thở dài nói:
- Nhà mình
không có tiền bạc gì, con cũng biết mà, mới nộp trước một vạn, còn thiếu một
ít, vừa nãy các chuyên gia hội chẩn, có thể sẽ phải cắt bỏ chân!
- Không còn
phương án khác sao? Quân Quân vẫn còn trẻ như thế.
- Bố đã nhờ
bệnh viện rồi, nếu giữ được thì cố gắng giữ, tốn bao nhiêu tiền cũng được.
Cả nhà ba
người lặng lẽ ngồi trên hàng ghế ngoài hành lang chờ đợi, mẹ lúc này mới để ý
thấy vết bầm trên mắt Hy Lôi, hỏi cô bị làm sao.
Hy Lôi không
muốn bố mẹ lo lắng, vội vàng giấu:
- Không sao,
vừa nãy con về vội quá, không cẩn thận nên đập vào cửa!
Mọi người đều đang lo
lắng về việc của Quân Quân, thấy con gái nói vậy nên cũng không để tâm nữa.
Thời gian
từng giây từng phút trôi qua. Ba tiếng đồng hồ đã trôi qua, cuối cùng cửa phòng
mổ cũng bật mở, cả nhà vội vàng đứng lên. Bác sĩ mổ chính là bạn của bố, vừa đi
ra đã bắt tay bố cô:
- Anh Diệp,
thằng bé đúng là phúc lớn mạng lớn, cũng may mà giữ được cái chân.
Mẹ vừa nghe
thấy thế đã mừng quá mà rơi lệ, bố thì rối rít cảm ơn người ta, mừng tới nỗi
không biết nói gì. Bác sĩ lại dặn dò vài câu, nói là giờ Quân Quân vẫn còn rất
yếu, công hiệu của thuốc mê còn chưa hết nên phải một, hai tiếng nữa mới được
vào thăm.
Hòn đá trong
lòng cuối cùng cũng được hạ xuống. Hy Lôi nhìn bố mẹ dung nhan tiều tụy, đau
lòng nói:
- Con đi mua
gì cho bố mẹ ăn, nhân tiện nộp tiền luôn.
Mua cơm quay về, ở phòng khám, Hy
Lôi lại yêu cầu bác sĩ kiểm tra qua vết thương của mình, hơn nữa nói dối là để
xin cơ quan cho nghỉ bệnh nên nhờ bệnh viện ột giấy chứng nhận chẩn đoán tình
trạng vết thương. Trên kết quả chẩn đoán viết, cơ thể bị thương nhiều chỗ ở
phần mềm, mức độ nhẹ. Hy Lôi gấp cẩn thận tờ giấy chứng minh rồi nhét vào túi
áo.
Buổi tối thì
Quân Quân tỉnh dậy. Thấy bố mẹ và chị gái đều ở cạnh, cậu mỉm cười yếu ớt:
- Sao thế?
Chị cũng về à.
Mẹ thấy con
trai đã tỉnh dậy, vội nói:
- Con làm bố
mẹ sợ quá. Giờ con thấy thế nào?
- Chẳng phải
con tỉnh rồi sao? Đừng lo, không chết được đâu! Ôi dà, vừa nãy ngủ một giấc,
con còn nằm mơ.
Quân Quân cố ý nói thật nhẹ nhàng để bố mẹ không lo. Mẹ nắm
lấy tay cậu, đau lòng xoa nhẹ lên đó, dịu dàng nói:
- Không sao
là tốt, không sao là tốt.
Quân Quân ăn
được một ít đồ, Hy Lôi thương bố mẹ đã lớn tuổi nên bảo họ về nhà nghỉ ngơi, cô
ở lại bệnh viện chăm sóc em. Quân Quân sau phẫu thuật vẫn còn yếu, nhanh chóng
ngủ thiếp đi. Hy Lôi tắt đèn, tĩnh tâm lại rồi nhớ về những chuyện xảy ra ở nhà
Hứa Bân lúc sáng. Trong lòng cô thấy đau nhói, một mình ngồi trong bóng tối rơi
lệ. Cuộc hôn nhân của cô cuối cùng cũng đi đến bờ vực thẳm.
- Chị, chị!
Diệp Hy Lôi!
Mơ màng mở
mắt ra trong tiếng gọi của Quân Quân, ánh nắng mùa đông chiếu qua cánh cửa sổ,
căn phòng sáng hơn một chút, lại là một ngày mới bắt đầu.
- Sao dậy
sớm thế?
Quân Quân
nén đau, cười:
- Chị thật
là, còn nói là chăm sóc người bệnh! Ngủ đến là ngon!
- Em thấy
thế nào? Cần gì không? Chỗ nào không khỏe để chị gọi bác sĩ.
Quân Quân
lắc đầu:
- Không sao,
chỉ là vết thương hơi đau, gọi họ tới chắc chắn lại tiêm thuốc giảm đau. Cái
thứ đó nhiều tác dụng phụ lắm, em không muốn sau này thành người ngớ ngẩn, chân
bị què thì đầu óc cũng phải minh mẫn. Chị nói chuyện với em một chút để chuyển
sự chú ý đi.
Hy Lôi thân
mật vuốt mặt em trai:
- Ồ, kiên
cường quá nhỉ! Được, chị nói chuyện với em.
Mở điện thoại ra xem, mới là 5
giờ sáng, từ khi Hy Lôi rời khỏi nhà Hứa Bân, anh ta chưa gọi một cú điện thoại
nào.
Hai chị em
mỗi người nằm trên một chiếc giường. Bỗng dưng Quân Quân hỏi:
- Chị, chị
hạnh phúc không?
Câu hỏi này
giống như một con sóng lớn ập đến, khiến Hy Lôi trở tay không kịp, miệng ấp úng
một hồi lâu không biết trả lời thế nào.
Quân Quân
quay đầu nhìn thấy vết thương ở đuôi mắt của Hy Lôi:
- Vết thương
ở mắt chị không phải là do va vào đâu đó phải không?
No comments
Post a Comment