SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 67 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 67: MƯA BÃO BẤT NGỜ 1
Sáng sớm, Hy
Lôi vẫn chìm trong giấc mộng thì một mùi nước hoa rất nồng sộc vào mũi, mở đôi
mắt vẫn còn ngái ngủ, cô thấy một gương mặt đàn ông đang cười tươi ghé lại gần.
Hay là lại có trộm, Hy Lôi giật nảy mình ngồi bật dậy, dụi mắt nhìn kỹ, hóa ra
là Hứa Bân.
- Anh vào
lúc nào thế?
- Một lúc
lâu rồi. Ngủ như con heo ý, anh buồn quá, đau lòng quá, em không cần anh nữa,
em đã không cần anh nữa rồi.
Hy Lôi quay
mặt đi:
- Cần anh
thì có tác dụng gì! Thà nuôi con vật nào đó còn hơn!
Hứa Bân giơ
túi đồ điểm tâm ra trước mặt, đó là bánh bao nhân dưa chua mà Hy Lôi thích ăn
nhất và một cốc trà sữa rất thơm:
- Sao lại vô
dụng? Anh còn biết mua điểm tâm, thú cưng có biết không?
Muốn cười,
nhưng cô vẫn nghiêm mặt không cười. Hứa Bân đưa tay ra bẹo má Hy Lôi, nói:
- Muốn cười
thì cứ cười đi.
Hy Lôi ngoác
miệng ra cười, coi như là làm hòa với nhau, trong phút chốc, cô bị Hứa Bân kéo
vào lòng, giằng co một hồi rồi cô nằm yên bất động. Anh thở dài, nói bên tai
cô:
- Chúng mình
làm sao thế? Anh còn muốn mua điểm tâm cho em, rót nước rửa chân cho em, làm
nhiều việc cho em lắm! Chúng ta vẫn còn cả đời cơ mà!
- Anh mà còn
dữ với em, không quan tâm tới em thì em thực sự không cần anh nữa!
- Thực ra
ngày nào anh cũng nhớ em. Bọn mình đừng thế này nữa, được không? - Hứa Bân khẩn
cầu.
Hy Lôi gật
đầu khe khẽ. Vòng tay của Hứa Bân bất giác mạnh hơn và có gì đó như bất an,
khiến cô thấy khó thở. Ai cũng nói “tiểu biệt thắng tân hôn”. Cặp vợ chồng trẻ
tuổi lâu ngày không gần gũi nhau, bao nhiêu những điều không vui đều bị bỏ lại
phía sau, ham muốn đã dâng lên trong mắt. Hai người lại làm ấm lại chiếc
giường.
Vào một buổi
sáng vẫn còn hơi lạnh nhưng lại thấm đẫm khí xuân này, hai người đi đến thỏa
thuận, Hy Lôi dọn về nhà ở, Hứa Bân về nhà khuyên mẹ mình, đừng cằn nhằn việc
sinh con nữa, còn Hy Lôi cũng đồng ý, trong vòng hai năm sẽ hoàn thành tâm
nguyện của bố mẹ, còn căn nhà kia, khi nào có lò sưởi đương nhiên sẽ để cho vợ
chồng Hy Lôi và Hứa Bân ở.
- Thật
không? Anh không lừa em lần nữa chứ?
- Không đâu,
không đâu, anh lừa em lúc nào đâu. Chỉ tại em, sau này đừng có ngang ngạnh thế
nữa, đối xử với mẹ lịch sự một chút.
- Biết rồi,
biết rồi, ông nội nói rồi, một người thì nịnh, một người thì lừa, thế là sẽ
sống được.
Hứa Bân hôn
khẽ một cái lên trái Hy Lôi:
- Ngoan!
Buổi tối, cả
nhà ra ngoài ăn cơm, trên mâm cơm, Hy Lôi ngoan ngoãn gọi “mẹ”, mẹ chồng cũng
gắp thức ăn cho Hy Lôi, mặc dù không khí hơi gượng gạo nhưng cũng coi như là
hòa thuận, mâu thuẫn đã được hóa giải.
Hôm sau là
chủ nhật, Hứa Bân lái xe của cơ quan, cùng Hy Lôi thu dọn đồ đạc ở nhà trọ
chuyển về nhà. Đa số đều là quần áo và sách vở của Hy Lôi, cũng không có nhiều
đồ lắm. Thu dọn cất đồ lên xe, Hy Lôi bảo Hứa Bân đi về trước, mình ở lại quét
dọn nhà, rồi giao nhà cho chủ nhà. Lúc này thì điện thoại của cô đổ chuông. Là
số di động của em trai, nhấc máy, bên kia vang lên giọng nói lo lắng của bố:
- Hy Lôi ơi,
xảy ra chuyện rồi, con mau về nhà một chuyến đi.
Hy Lôi vội
vàng trấn an bố:
- Bố bình
tĩnh, xảy ra chuyện gì thì từ từ nói.
- Là Hy
Quân, Hy Quân, nghỉ đông nó đón xe về nhà, chẳng phải dạo gần đây mưa liên tục
nên đường bị đóng băng sao? Đường trơn, xảy ra tai nạn rồi, chân của Quân Quân
sợ rằng không giữ được nữa, phải làm phẫu thuật thôi!
- Bây giờ
đang ở bệnh viện sao? Mẹ con đâu?
- Mẹ con lo
quá, huyết áp tăng lên, giờ cũng đang nằm trong bệnh viện! Bây giờ phải làm
phẫu thuật cho em con, cần khoản tiền lớn lắm!
- Bố đừng
lo, còn có con mà, con sẽ về ngay, con có tiền, bố đừng lo, bảo bệnh viện cứ
chuẩn bị phẫu thuật đi! Con sẽ về ngay!
Cúp điện
thoại, Hy Lôi ngẩng đầu lên, lo lắng nói với Hứa Bân:
- Hứa Bân,
về nhà, bảo mẹ anh rút cho em 3 vạn tệ lần trước em đưa, Quân Quân xảy ra
chuyện, em phải dùng gấp.
Hứa Bân nãy
giờ đứng cạnh cũng đã nghe rõ, vội vàng an ủi Hy Lôi:
- Đừng sốt
ruột, anh về nhà nói với mẹ trước, nếu không đủ thì bảo mẹ lấy thêm. Giờ em
khóa cửa nhà lại, sau đó tới thẳng ngân hàng chờ anh. Đừng lo, anh sẽ về với
em, không có chuyện gì đâu.
Hy Lôi nhìn
Hứa Bân một cái, tin tưởng và cảm kích. Người ta đều nói hoạn nạn thấy chân
tình, lúc này những câu nói của Hứa Bân đủ để thấy anh là một người đàn ông
đáng tin tưởng. Bình thường những cãi vã nhỏ nhặt giờ không còn có ý nghĩa gì
nữa. Hy Lôi gật đầu.
Trời cũng có
lúc mưa bão bất thường, Hy Lôi không ngờ sự bất thường đó lại xảy ra với Quân
Quân. Cậu vẫn còn rất trẻ, vẫn còn lạc quan yêu đời, tràn đầy sức sống, nếu mất
đi một cái chân, sau này cậu sẽ đối diện với cuộc đời mình như thế nào. Chỉ
nghĩ đến đây, Hy Lôi đã thấy đau lòng.
Ở ngân hàng
chờ mãi mà không thấy Hứa Bân đến, gọi điện thoại cho anh cũng không có người
nghe. Hy Lôi lòng dạ rối như tơ vò, bèn vẫy taxi đến thẳng nhà Hứa Bân. Vừa
bước vào cửa, đã thấy Hứa Bân hình như đang cãi vã gì với mẹ, ngồi ở phòng
khách, Hứa Bân thì ra sức giải thích:
- Mẹ, là
thật mà, cô ấy nghe điện thoại ở ngay bên cạnh con, em trai cô ấy bị tai nạn!
- Có khi lại
cố ý hẹn trước với người nhà, kiếm lý do để đòi tiền của nó về! Con bé Hy Lôi
này khôn lắm!
- Mẹ mau đi,
cô ấy còn đang chờ ở ngân hàng.
Nãy ra vẫn
đứng ở ngoài cửa, giờ Hy Lôi mới lên tiếng:
- Em về rồi.
No comments
Post a Comment