SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 66 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 66: ÂM U 5


- Tốt cái gì, giả vờ thôi, cả ngày cằn nhằn, ca thán, nói là khi nào khỏe lại thì sinh đứa nữa! Trời ơi, tớ mà sinh đứa nữa, thời gian nghỉ đẻ nhiều như thế, không mất việc mới lạ. Sắp điên mất.

Nghe Mai Lạc nói thế, Hy Lôi lại nuốt những nỗi khổ của mình vào lòng.

Về tới nơi ở, cô lê thân thể mệt mỏi lên lầu, trong lúc mơ màng, dường như cô nhìn thấy một cái bóng quen thuộc trước cửa, cái lưng còng, tay sách mấy cái túi nilon, đang nhìn ngó trước cửa. Đó chẳng phài là ông nội của Hứa Bân sao?
Trong phút chốc, Hy Lôi thấy mình như chực khóc. Từ sau khi bà nội qua đời, cô liên tục nảy sinh mâu thuẫn với Hứa Bân và mẹ chồng, bởi vậy lâu lắm rồi không về quê thăm ông nội.

- Ông nội, sao ông lại đến đây? Trời lạnh quá, ông chờ lâu lắm rồi phải không? Sao ông không gọi điện thoại cho con? 

 Hy Lôi mở cửa, mời ông nội vào phòng ngồi, rồi lại rót cho ông cốc trà nóng.
Ông nội nhìn xung quanh, thở dài:

- Hy Lôi, con về nhà ở đi!

Vừa nghe ông nội tới đây khuyên mình về nhà, lòng Hy Lôi đã chán nản.

- Chuyện của các con ông biết rồi. Nghĩ lại năm xưa, bà nội con và mẹ Hứa Bân cũng cãi nhau ầm ĩ, nghĩ lại cũng thật là, đàn bà làm mẹ chồng, thấy con trai mình cái gì cũng tốt, con gái nhà ai cũng không xứng, rồi kén chọn, moi móc con dâu, nhìn kiểu gì cũng thấy không vừa mắt, không xinh, không thông minh, ít học, trong lòng thì muốn đối xử tốt với con dâu, nhưng hành động thì lại quá hà khắc. Con nói đi, bà nội là người tốt phải không?

Hy Lôi gật đầu:

- Dạ vâng, bà nội rất hiền, rất hiền hòa với mọi người.

- Nhưng một người tốt như thế mà cũng bị mang cái tội danh là mẹ chồng ác. Nói thật lòng, mẹ Hứa Bân năm xưa cũng chịu không ít khổ cực, khi đó suýt nữa thì khiến hai vợ chồng chúng ly hôn. Mẹ Hứa Bân hồi ấy nước mắt nước mũi nói với bố nó là khi nào nó được làm mẹ chồng rồi, chắc chắn nó sẽ đối xử với con dâu như với con gái, không để con dâu chịu một chút khổ sở nào, nhưng cuối cùng thì cũng trở thành một bà mẹ chồng mà nó từng căm ghét. Bây giờ nó kẹp ở giữa, khiến Hứa Bân khó xử. Nhưng con nghĩ lại mà xem, nó là người thế nào, có phải người xấu không?

- Đương nhiên rồi, khách quan mà nói thì mẹ có nhiều ưu điểm, chăm chỉ, hiền thục, biết chăm lo cho gia đình, tâm địa cũng không xấu, đương nhiên không thể nói là người xấu được.

- Thế thì đúng rồi, mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu từ xưa đã có, người đều là người tốt, sao làm mẹ chồng thì lại thành kẻ xấu được! Ở bên ngoài ai cũng tài giỏi, sao làm con dâu nhà người ta thì lại bao nhiêu khuyết điểm, đúng không?
Lời của ông nội khiến Hy Lôi cảm thấy rất nhẹ nhàng, bật cười.

- Ông thấy chỉ là vì không thích nghi được với sự thay đổi thân phận của mình thôi. Làm mẹ chồng ai cũng nói là coi con dâu như con gái, nhưng không ai làm được, làm con dâu, ai cũng bảo coi mẹ chồng như mẹ đẻ, nhưng cũng chỉ nói vậy thôi. Mẹ chồng con dâu, một người nịnh, một người lừa, không mâu thuẫn, giống như quan hệ họ hàng thân thích đã là tốt lắm rồi.

Không ngờ ông nội là một người cả đời sống ở quê, lời nói tuy bình thường nhưng lại nhìn vấn đề thấu triệt như thế. Hy Lôi bất giác có cái nhìn khác về ông, trong lòng thầm khâm phục ông, liên tục gật đầu.

Ông nội mang cho cô một ít củ cải khô, đậu cô ve, bí đỏ, khoai lang, tất cả đều là ông tự trồng ở nhà:

- Một mình con sống ở đây cũng phải ăn thật tốt. Đừng làm qua loa. Hứa Bân với mẹ nó để ông nói cho, sau này khi con về nhà ở rồi thì không cho nó nhiều chuyện thế nữa. Được rồi Hy Lôi, nghe lời ông nội, về nhà đi! Nói gì cũng là người một nhà, mâu thuẫn trong nội bộ nhân dân việc gì phải biến thành mâu thuẫn giai cấp. Ha ha...

Lời nói của ông nội khiến Hy Lôi vui vẻ bật cười. Nhìn vào ánh mắt trông ngóng của ông, Hy Lôi gật đầu, nói:

- Dạ vâng, khi nào Hứa Bân sang thì con sẽ bàn lại với anh ấy.

Thấy Hy Lôi đã đồng ý, những nếp nhăn trên trán ông giãn ra, cười vui vẻ.
Tiễn ông nội tới bến xe buýt, nghĩ tới ông nội vì cái nhà này mà một mình ngồi xe buýt cả tiếng đồng hồ để đến khuyên mình, rồi lại ngồi xe một tiếng đồng hồ nữa để về nhà, mọi băng tuyết trong lòng Hy Lôi bỗng dưng tan chảy.

No comments

Powered by Blogger.