SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 57 - TRUYỆN NGÔN TÌNH

SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG 

     Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết

 CHƯƠNG 57 : NIỀM VUI BẤT NGỜ2




Hy Lôi ra sức gật đầu, xác định là mình không nghe nhầm, cô không che giấu được niềm vui của mình:

- Chịu chứ, chịu chứ, chỉ cần chuyển ra ngoài, sống ở đâu em cũng chịu.

Hứa Bân bật cười trước vẻ trẻ con của Hy Lôi:

- Sống ở ổ chó cũng chịu à?

- Được chứ, anh là chó đực, còn em là phu nhân chó!

Hứa Bân vuốt tóc Hy Lôi, lại một lần nữa ôm cô vào lòng, trong lòng thấy chua xót, dù sao thì cô cũng là một đứa trẻ ngây thơ, trong sáng, giống như một dòng suối trong vắt nhìn thấy cả đáy, chỉ có điều dụng cụ đựng nước đã thay đổi rồi. Cuộc hôn nhân này giống như cái cốc đựng nước khiến tất cả mọi người đều thay đổi hình dạng.

Mai Lạc đứng ở cửa nhìn hai người giảng hòa với nhau, mỉm cười an ủi.

Việc thuê nhà được tiến hành rất thuận lợi. Mai Lạc giúp họ liên lạc với người chủ của căn nhà mà trước khi cưới cô và Hy Lôi thuê chung. Căn nhà đó từ sau khi Hy Lôi và Mai Lạc chuyển ra lại ột cặp tình nhân học sinh thuê, gần đây họ đã tốt nghiệp và chuyển đi nên bỏ trống. Chỉ có điều tiền thuê nhà đắt hơn trước 100 tệ, điều này cũng là hợp lý vì hiện nay vật giá leo thang, tiền thuê nhà đương nhiên cũng phải tăng.

Quét dọn sạch sẽ, hai người chỉ mang quần áo và chăn mền của mình đến, khi chuyển nhà, mẹ chồng ở lỳ trong phòng không chịu ra, trước khi đi, Hứa Bân vào phòng tạm biệt mẹ, nói:

- Mẹ, con đi đây! 

 Không nghe thấy tiếng mẹ chồng trả lời. Hứa Bân đi ra, nhìn Hy Lôi bằng con mắt có vẻ oán hận, xua tay.

 - Đi thôi.

Hy Lôi tới chợ mua một tấm vải màu hồng làm rèm cửa, ánh mặt trời mùa thu rọi vào, sự dịu dàng, ấp ám lan tỏa khắp căn phòng, trên giường trải một tấm ga vải hoa nhí mới, mang theo mùi thơm của nắng, cô còn mua một chậu cây nhỏ ở chợ hoa, lá nhỏ và dày, người bán hoa nói, nó tên là cỏ hạnh phúc, Hy Lôi cảm thấy ý nghĩa của nó rất may mắn, cát tường nên vui vẻ mua về, để ở bệ cửa sổ, dường như hạnh phúc sẽ từ nơi đây và phủ kín căn nhà.

Suốt cả ngày Hy Lôi đều quét dọn vệ sinh, trong MP3 đang vang lên một bài hát:

Căn nhà yêu mến.
Cái cửa sổ nhỏ.
Ánh mặt trời chiếu rọi.
Nói với tôi về cái cây ở ngoài cửa khi mặt trời lặn.
Là món quà của tình yêu.
Anh chọn tấm vải hoa
Để trang trí cho cửa sổ của chúng ta
Căn nhà yêu mến của tôi
Có anh tôi sẽ bớt cô đơn
Cuộc sống đó tuy gian khổ
Tình yêu là tài sản duy nhất của tôi
Căn nhà có thể mất điện
Nhưng tôi sẽ thắp nến
Nghe những bài hát cũ
Thời gian sẽ dừng lại
Căn nhà có gió lùa
Có bước chân vui vẻ
Thi thoảng chúng tôi cãi nhau
Tha thứ cho em nhé
Căn nhà yêu mến của tôi
Có anh tôi sẽ bớt cô đơn
Cuộc sống khi đó tuy gian khổ
Tình yêu là tài sản duy nhất của tôi.

Hy Lôi vừa nghe vừa ngân nga theo giai điệu của bài hát, cái tình cảm ngây thơ, trong sáng này thật giống với họ trước kia. Cái nhà vệ sinh nhỏ, trên lớp gạch lát tường đã ố vàng, cô nhìn thấy một tờ giấy dán trên đó, tờ giấy viết: “Không có gì có thể chia rẽ tình cảm của chúng ta!”. Những lời nói tình cảm đó có lẽ là của đôi tình nhân học sinh để lại, chỉ có những con người trẻ tuổi như vậy mới có đủ dũng khí để bảo vệ tình yêu! Hy Lôi đọc xong tờ giấy, không nỡ xé ra. 

Cô thầm nói với bản thân mình: Đúng, không gì có thể chia rẽ tình cảm của đôi ta.

Ngày đầu tiên chuyển ra ngoài, Hy Lôi gọi điện thoại ẹ mình ở tận thành phố B xa xôi, mẹ cô không thể hiểu được niềm vui của cô, chỉ thở dài trong điện thoại:

- Mẹ thấy con gây ra chuyện không vui như thế cũng buồn lắm, con thà sống trong một căn nhà đi thuê nhỏ xíu cũng không chịu sống trong nhà to của họ, không biết có mâu thuẫn thế nào mà không thể giải quyết được, việc gì mà đến nông nỗi đó?

- Không thể trách con hết được, mẹ không biết mẹ anh ấy...

Hy Lôi còn chưa kịp nói xong đã bị mẹ cô ngắt lời:

- Được rồi, được rồi, mẹ không muốn nghe con gái mẹ nói xấu mẹ chồng sau lưng. Đã chuyển ra rồi thì nghe lời mẹ, đối xử với Hứa Bân tốt một chút, nó được chiều chuộng quen, giờ cùng con dọn ra ngoài ở, con cũng phải có trách nhiệm của một người vợ, đừng như ngày trước quen tự do, bướng bỉnh. Phải để nó cảm thấy ở cạnh con thật ấm áp và thoải mái, như thế thì chồng mới đứng về phía con.

Lời nói của mẹ khiến Hy Lôi học được không ít điều, bởi vậy cô im lặng. Chung quy lại thì nam nữ cũng không thể bình đẳng, bạn xem, từ trước đến nay làm gì có người đàn ông nào thổ lộ hết tâm tư hay đi khắp nơi để tìm hiểu về bí quyết để giữ tình yêu và hôn nhân lâu dài.

Buổi tối, nghe lời mẹ, lần đầu tiên Hy Lôi vào bếp, làm món mì sốt cà, những quả cà gọt vỏ, trứng đánh đều rồi cho thêm ít nước, khi xào lên có màu vàng và mềm, bản thân cô cũng có thể làm một người chủ gia đình, Hứa Bân ăn hết hai bát đầy, vừa ăn vừa khen ngon. Hy Lôi nhìn cái tướng ăn như hổ vồ của Hứa Bân thì trong lòng thấy thật chua xót, rồi lại oán thán: Niềm vui đơn giản như thế mà sao phải đi qua biết bao đoạn đường vòng?

Tối, trên một chiếc giường gỗ không mấy êm ái, lần đầu tiên hai người “yêu” nhau thoải mái đến thế, lần đầu tiên có thể thoải mái phát ra âm thanh mà không sợ người khác nghe thấy. Cơ thể Hy Lôi trắng ngần như ánh trăng, Hứa Bân nổi hứng, hai người bèn vần cuộc mây mưa với đủ mọi trò mới. Hứa Bân giống như một tướng quân được xông pha trận mạc, thống lĩnh thiên binh vạn mã để công phá thành trì đầy mê hoặc của Hy Lôi. 

Đã lâu lắm rồi không có một lần nào làm tình sung sướng đến vậy. Hứa Bân lẩm bẩm bên tai Hy Lôi:

- Anh yêu em, Hy Lôi!

Hy Lôi cũng khẽ khàng đáp lời, giống như một ca sĩ tuyệt hảo, cổ họng cô phát ra những tiếng gọi khe khẽ, gọi mãi, gọi mãi, khoái cảm cũng tuôn trào, hạnh phúc cũng đến theo.

Thì ra hạnh phúc lại đơn giản như thế!


No comments

Powered by Blogger.