SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 56 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 56 : NIỀM VUI BẤT NGỜ 1
- Gái yêu,
cậu lợi hại thật đấy, dám phản bác họ ngay trước mặt, tớ cũng còn chẳng dám nữa
là. Tớ có thể tưởng tượng được cảnh đó, thật là đã lắm! Tớ hâm mộ cậu quá đi!
Mai Lạc nghe Hy Lôi nước mắt ròng ròng kể lại chuyện vừa xảy ra thì vỗ tay khen
ngợi.
Hy Lôi cười
khổ, nước mắt nơi khóe mắt vẫn chưa khô:
- Tớ đã buồn
lắm rồi mà cậu còn cười nhạo tớ. Thật đáng ghét.
- Haiz, nghĩ
lại cũng thật là, họ thật là biến thái, đã lớn thế rồi mà còn đọc trộm nhật ký
của con dâu. Cậu cũng thật là, ngốc quá đi, lớn ngần này rồi còn viết nhật ký,
cậu tưởng là cậu vẫn đang học tiểu học, viết những câu như kiểu hôm nay tớ dìu
một bà lão qua đường, hôm nay tớ nhặt được ví tiền à. Có chuyện gì buồn thì cứ
coi tớ như cái gốc cây, tớ đảm bảo là sẽ chôn thật kín những lời cậu nói.
- Quyển nhật
ký đó của tớ có khóa mà.
Mai Lạc bực
mình dí ngón tay vào trán Hy Lôi:
- Đầu cậu có
vấn đề à, cái loại nhật ký có khóa ấy cậu tưởng tớ chưa nhìn thấy bao giờ à,
dùng một que diêm cũng có thể mở ra mà cậu tin nó.
- Nhưng ngăn
kéo cũng có khóa.
- Xì, người
ta đã vào được phòng của cậu thì sao lại không mở được ngăn kéo của cậu? Đồ
dùng là nhà người ta mua, người ta không giữ lại một bộ chìa khóa chắc. Được
rồi, bây giờ không nói những việc này nữa, vấn đề bây giờ là cậu trở mặt với họ
rồi, làm thế nào để giải quyết bây giờ.
- Cùng lắm
thì ly hôn!
Hy Lôi chẳng nghĩ ngợi gì, buột miệng nói luôn. Gần đây, mỗi khi
nảy sinh va chạm với Hứa Bân là chữ “ly hôn” lại xuất hiện trong đầu cô, hình
như chỉ có cách đó mới giải quyết được vấn đề.
Mai Lạc thản
nhiên cười:
- Thôi cho
xin, cậu với Hứa Bân dính nhau như keo, lúc hòa thuận, lúc lại cãi nhau, ly hôn
thì ai mà tin, nói không chừng giây sau hai người lại làm hòa với nhau rồi. Do
đó bây giờ cứ nghĩ kỹ đi, sau này hai cậu định thế nào?
- Còn thế
nào được nữa, viết thì cũng viết rồi.
- Lát nữa
chắc chắn hắn sẽ đến tìm cậu, nếu hắn bắt cậu xin lỗi bố mẹ hắn thì làm thế
nào?
Mai Lạc còn
chưa kịp nói xong, Hy Lôi đã nói ngay:
- Không thể
nào! Tuyệt đối không thể!
Đang nói câu
đó thì điện thoại Mai Lạc đổ chuông, là Hứa Bân gọi tới.
- Hứa Bân à,
các người làm gì thế, để Hy Lôi đang khóc rất đau lòng đây này!
Hứa Bân lạnh
nhạt nói:
- Cô ấy ở
chỗ em à, thế thì anh yên tâm rồi. Thế nhé.
Sau đó cúp điện thoại. Hy Lôi và
Mai Lạc nhìn nhau. Thì ra Hứa Bân chỉ gọi điện thoại để xác nhận lại xem có
phải Hy Lôi ở chỗ Mai Lạc hay không, chứ không hề có ý tới tìm cô để giải quyết
vấn đề. Anh ta vẫn chưa hết giận.
Hy Lôi bật
cười chua chát:
- Nhìn xem,
đó chính là chồng của tớ! Giờ trong mắt anh ta, tớ giống như một tờ giấy, không
chút trọng lượng.
- Được rồi,
người ta chẳng phải gọi điện thoại tới hỏi thăm cậu rồi sao? Chứng tỏ vẫn còn
quan tâm tới cậu lắm. Chắc tại vì bây giờ anh ấy vẫn chưa hết giận. Dù sao thì
mẹ chồng tớ cũng không ở đây, lát nữa Tùng Phi về bảo anh ấy sang ngủ phòng
nhỏ, hai đứa mình lâu lắm không nói chuyện với nhau rồi.
Chiều ngày
hôm sau Hứa Bân tới. Hy Lôi đang ngồi xem tivi, thấy Hứa Bân tới giả vờ như
không nhìn thấy. Mai Lạc thì cười thầm, đánh mắt ra hiệu cho Hứa Bân:
- Nói chuyện
tử tế nhé, đừng cãi nhau nữa! Em xuống lầu đi dạo đây!
Hứa Bân ngồi
xuống, một lúc lâu vẫn không nói gì. Hy Lôi vẫn đang xem tivi, chuyển kênh liên
tục. Anh nắm tay Hy Lôi:
- Được rồi,
đừng xem nữa, chúng ta nói chuyện đi!
- Nói cái
gì, chúng ta chẳng có gì để nói cả.
Hy Lôi rút tay mình ra, tiếp tục chuyển
kênh.
- Em có thái
độ gì thế, anh còn chưa nói gì em mà em đã có thái độ như thế. Em nhìn lại mình
xem, bây giờ thành ra thế nào rồi, một cô gái ngày trước ngây thơ, nho nhã biết
bao nhiêu, bây giờ thì sao, không thể tưởng tượng nổi, những lời lẽ độc ác đó
lại từ bút của em mà ra.
- Em biến
thành thế nào, em biến thành cái gì đều là do anh ban cho hết. Một người đàn
ông độc ác mới khiến một người đàn bà thể hiện sự xấu xa của mình ra.
Hứa Bân bị
Hy Lôi nói tới mức chẳng phản bác được lời nào, chỉ ngược vào mình:
- Anh là
người đàn ông độc ác? Em cũng tự nhận là mình xấu xa à?
Hy Lôi tủi
thân quay lại, đấm lên ngực Hứa Bân, bao nhiêu giận dữ và oán hận đều phát tiết
ra hết:
- Tại anh,
tại anh, chính tại anh nên em mới thành ra như thế này, một mụ đàn bà đanh đá,
hay oán thán, em cũng không thích mình như thế này, vô cùng không thích!
Hy
Lôi giống như một đứa trẻ quậy khóc vô lý, bao nhiêu nước mắt rơi cả xuống áo
của Hứa Bân. Anh ôm cô vào lòng:
- Tại anh,
đúng, đều tại anh, Hy Lôi, chúng ta đừng cãi nhau nữa. Chúng ta sống hòa bình,
được không?
Hy Lôi bị sự
dịu dàng bất ngờ của Hứa Bân làm cho tan chảy, yếu đuối dựa vào vai anh, khàn
giọng nói:
- Nhưng bây
giờ thế này rồi thì làm thế nào để sống hòa bình được, em mệt lắm rồi.
Hứa Bân im
lặng rất lâu, dường như đã hạ quyết tâm, nói:
- Chuyện
cuốn nhật ký, cho dù ai đúng ai sai thì cũng đừng nhắc tới nữa. Chúng ta chuyển
ra ngoài sống, ngày mai đi tìm nhà luôn.
Lời nói của anh giống như một ánh
mặt trời le lói sau những đám mây đen, chiếu thẳng xuống mặt đất, chiếu thẳng
vào trái tim u tối của Hy Lôi. Cô nghe thấy thế, dường như không tin vào tai
mình, nghi ngờ ngẩng đầu lên, hoang mang hỏi:
- Anh nói
gì?
- Anh nói
chúng ta chuyển ra ngoài! Em không chịu à!
No comments
Post a Comment