SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 58 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 58 : NIỀM VUI BẤT NGỜ 3
Sự kiện cuốn
nhật ký đó chẳng ai nhắc đến nữa, mỗi tuần Hy Lôi lại phải cùng Hứa Bân về nhà
một lần, đây là điều kiện mà Hứa Bân đưa ra khi đồng ý với Hy Lôi dọn ra
ngoài... Cho dù thế nào thì anh vẫn là con trai của mẹ anh, cả nhà trông vẫn có
vẻ hòa bình, yên ổn. Thế là Hy Lôi dù đã chuyển ra ngoài nhưng tuần nào cũng
phải ăn một bữa cơm với bố mẹ chồng, giả bộ như không có chuyện gì, thưởng thức
những món ăn mẹ chồng nấu, nhìn mẹ chồng xót xa xoa mặt con trai:
- Con trai,
con lại gầy đi rồi!
Mỗi lần
trước khi đi, mẹ chồng đều đưa cho Hứa Bân rất nhiều đồ ăn, tương thì bà tự
làm, đậu phụ bà mua, rồi thịt kho sẵn, bánh bao đã hấp, tất cả đều cho vào hộp
đựng đồ ăn rồi đưa cho Hy Lôi, nói với cô cách cất giữ như thế nào, món nào để
lâu được, món nào thì phải ăn ngay. Mỗi khi như vậy, trong lòng Hy Lôi vẫn thấy
có một chút cảm động, trên đời này làm gì có người mẹ nào không yêu con của
mình? Chỉ có điều bà vẫn coi Hứa Bân như một đứa trẻ chưa lớn, không thể yên
tâm giao anh vào tay người đàn bà khác.
Ăn cơm xong,
Hứa Bân và bố mẹ ngồi ngoài phòng khách nói chuyện, Hy Lôi thì đi vào phòng
ngủ. Cô chuẩn bị tìm thêm mấy bộ quần áo để mang đi. Lúc chuyển ra, Hy Lôi nghĩ
bụng chỉ ở tạm nơi đó, sau này còn phải mua một căn nhà khác, bởi vậy đa số
quần áo sách vở cô đều để ở nhà, cách bày trí trong phòng về cơ bản vẫn không
thay đổi.
Mở tủ quần
áo ra xem, tất cả đều đã khác, những chiếc váy ngắn mùa hè tất cả đều bị cất
vào một cái túi to, áo len mùa thu và những cái áo khoác dày mặc mùa đông thì
được treo cẩn thận lên móc, trong đó còn treo cả quần áo của bố mẹ chồng. Hy
Lôi bất lực cười, mẹ chồng được điểm này rất tốt, thích sạch sẽ, quần áo cứ
chuyển mùa là sẽ phân loại và cất cẩn thận, nhưng bà vẫn không bao giờ biết tôn
trọng đời tư của người khác, dưới mái nhà của bà, con trai và con dâu vẫn không
phải là những cá thể độc lập, căn nhà và tâm sự của mọi người trong con mắt của
bà, vẫn là sở hữu chung.
Dù sao cũng
đã chuyển ra ngoài rồi, bà ở nhà muốn làm gì thì làm! Hy Lôi tìm kiếm một hồi
lâu, tìm được mấy bộ quần áo mùa thu mà mình cần mặc, nhớ ra ngày trước còn mấy
cái hộp bao cao su nhét trong tủ vẫn chưa mang đi, tìm mãi, hóa ra vẫn còn ở
đó. Cô lại nhớ lại cái dây chuyển để trong tủ quần áo, tìm một hồi lâu không
thấy, đành bỏ cuộc.
Thu dọn đồ
đạc xong, cô nhét mấy hộp bao cao su vào túi xách, quay ra phòng khách, Hứa Bân
vẫn đang nói chuyện với mẹ, không có ý định muốn về, Hy Lôi đành phải ngồi
xuống.
Mẹ chồng
đang tách từng hạt dẻ một, bỏ hạt dẻ đã tách xong vào tay con trai, dịu dàng
nhìn con trai, hỏi han:
- Công việc
có bận không, ở bên đó quen không, lạnh không?
Hứa Bân vẫn
đang đắm chìm trong thế giới ngọt ngào chỉ có hai người, không hiểu ý của mẹ
bèn đáp:
- Tốt lắm,
chẳng có gì là không quen cả.
Mẹ chồng có
vẻ hơi thất vọng, ánh mắt thoáng tối đi.
Hy Lôi đẩy
cánh tay Hứa Bân, nói nhỏ:
- Về nhà
thôi!
Hứa Bân nhìn
lại đồng hồ, trời cũng đã tối bèn đứng lên định đi. Mẹ chồng thấy Hứa Bân chuẩn
bị ra về thì có vẻ lưu luyến, tiễn ra đến cửa vẫn không quên dặn dò:
- Sang thu
rồi, trời lạnh lắm, mặc nhiều vào nhé, buổi tối nhớ đắp chăn dày. Thích ăn gì
thì về nhà, mẹ làm cho con.
Hy Lôi nhận
ra trong mắt mẹ chồng có giọt nước đang lấp lánh.
Trên đường
về nhà, cô chỉ im lặng không nói gì. Không biết những bà mẹ khác sau khi con
trai lấy vợ và ra ở riêng sẽ sống như thế nào, những giọt nước mắt ban nãy của
mẹ chồng khiến Hy Lôi bỗng có cảm giác ăn năn, dường như mình vừa cướp đi thứ
mà bà yêu thương nhất, nhưng cô lại không thể thản nhiên chấp nhận điều này,
thế là cái ánh mắt buồn bã ấy khiến lương tâm của Hy Lôi trỗi dậy, cảm giác
không yên.
Hứa Bân nhận
ra vẻ buồn rầu của Hy Lôi, cố tỏ ra vẻ nhẹ nhàng:
- Đừng nghĩ
nữa, lâu dần rồi sẽ quen thôi. Hồi đi học đại học, mẹ anh cũng thế, trong điện
thoại cũng khóc, nói là nhớ anh.
- Mẹ anh có
phải mắc bệnh yêu con quá đáng không?
- Sao thế,
chẳng phải em vẫn cứ đòi dọn ra ngoài sao? Giờ thấy ăn năn hả, hay chúng mình
lại dọn về?
- Câm miệng!
Ngoại trừ
cái cảm giác thất vọng và ăn năn mỗi khi về thăm mẹ chồng ra, cuộc sống của hai
người lúc này chẳng còn gì đáng tiếc nữa. Hứa Bân có thời gian thì tới cơ quan
Hy Lôi đón cô tan làm, thi thoảng hai vợ chồng đi xem phim, có lúc thì tiện
đường vào siêu thị mua thức ăn, Hy Lôi về đến nhà là bắt đầu nấu nấu nướng
nướng trong gian bếp nhỏ, vừa nấu vừa ngân nga hát:
“Cuộc sống của chúng ta
thật hạnh phúc, cuộc sống của chúng ta thật vui vẻ!”.
Hứa Bân thi
thoảng sẽ ôm chầm lấy cô từ phía sau, trêu:
- Sao mà nhà
quê thế, bài hát từ thời nào rồi.
Ăn cơm xong,
Hứa Bân lại chủ động rửa bát, đẩy Hy Lôi sang một bên:
- Vợ anh
nghỉ ngơi đi, để anh, nước lạnh lắm.
Trong lòng
Hy Lôi thấy thật ấm áp, rồi cô sẽ giả bộ trách cứ:
- Toàn giả
vờ, ngày trước ở nhà sao anh không tốt với em thế!
- He he, ở
nhà trước mặt mẹ, anh là một đứa trẻ chưa lớn, cần được bảo vệ, trước mặt phụ
nữ thì anh là một thằng đàn ông có thể giúp em che mưa che gió được rồi. Em
phải hiểu anh chứ!
Hy Lôi cảm
nhận được khoảng thời gian yêu nhau hạnh phúc và ngọt ngào của hai người đã
quay lại, Hứa Bân dịu dàng, chu đáo mà ngày trước cô quen cũng quay về rồi.
Đêm thu càng
lúc càng lạnh, Hy Lôi lên giường từ sớm. Hứa Bân vệ sinh cá nhân xong, rót một
túi nước nóng mang vào đặt dưới chân cô, sự ấm áp đó từ dưới bàn chân lan dần
lên, khiến trái tim Hy Lôi cũng thấy ấm áp, cô ôm cổ Hứa Bân, tặng anh một nụ
hôn thật ngọt ngào:
- Chồng ơi,
anh thật là tốt!
- Còn tốt
hơn nữa cơ
Hứa Bân leo lên giường, tay đung đưa một cái túi nhỏ màu xanh.
-
Con ma nhỏ, em còn nhớ mang cái này về cơ à. Muốn để anh yêu em à!
- Đồ dê già!
Chậu cây
hạnh phúc trên bệ cửa sổ đã mọc lá non, cơn gió cuối thu khẽ luồn qua khe cửa. Thân
thể ấm áp của Hứa Bân đè tới, Hy Lôi nhắm mắt. Người mà bạn yêu, anh ấy cũng
yêu bạn, có một khoảng không gian tự do vừa đủ để thể hiện tình yêu này, có lẽ
đó là hạnh phúc.
No comments
Post a Comment