SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 55 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 55 : GỐC CÂY BÍ MẬT 4
- Được thôi!
Lâu lắm rồi không đi nhỉ?
Hy Lôi bỗng
dưng nhớ lại vấn đề bí mật mà hôm đó đi xem cùng với Mai Lạc, thế là hỏi Hứa
Bân:
- Chồng ơi,
nếu anh có bí mật, để trong lòng thấy khó chịu thì anh làm thế nào? Nói với ai?
Hứa Bân nghĩ
một lát rồi nói:
- Bí mật?
Nếu đã là bí mật thì nói với ai cũng không thích hợp, vậy thì để vào đây là an
toàn nhất.
Anh chỉ vào ngực mình.
- Anh cũng
thực sự có bí mật à? Bí mật gì thế? Mau khai ra.
Hy Lôi trở mình, nũng nịu
tra hỏi.
Hứa Bân vừa
thấy mình mắc bẫy bèn vội vàng giải thích:
- Ai có bí
mật, tại em hỏi mới nói. Yên tâm đi, với em thì anh là trong suốt, chẳng có bí
mật nào cả.
- Thế còn
được. Mẹ anh hình như gần đây không hay vào phòng bọn mình nữa, xem ra lời nói
của anh cũng có hiệu quả phết!
- Mẹ anh tốt
mà, đừng suốt ngày đối địch với bà.
- Biết lỗi
để sửa là tốt. Hehe!
Hy Lôi đùa.
Hứa Bân cũng
lây tâm trạng vui vẻ của Hy Lôi, bèn áp sát lại gần cô, cười đểu cáng:
- Đó đều là
công lao của anh, em phải thưởng anh chứ.
- Tránh ra,
đồ dê già.
Ai mà biết,
vừa mới khen mẹ chồng thì ngày hôm sau lại một trận phong ba nữa đang chờ Hy
Lôi.
Không khí có
vẻ không bình thường, từ giây đầu tiên đặt chân về đến nhà, Hy Lôi đã ngửi thấy
một mùi vị khác thường, đó là sự yên tĩnh trước khi giông bão ùa về. Bố chồng,
mẹ chồng, Hứa Bân đều đang ngồi nghiêm nghị trong phòng khách, thấy Hy Lôi quay
về, ba luồng ánh mắt đều đồng loạt đổ dồn về phía cô.
- Sao thế ạ,
sao vẫn chưa ăn cơm? Cũng không xem tivi?
Bố chồng lên
tiếng trước:
- Còn ăn gì
nữa, nhìn đã thấy no rồi.
Mẹ chồng
cũng sa sầm mặt:
- Đúng thế,
xem tivi làm sao hay bằng cái này.
Ánh mắt Hy Lôi nhìn theo ánh của mẹ chồng,
thấy quyển nhật ký để trên bàn. Nhìn thấy nhật ký, Hy Lôi suýt nữa thì đã hét
lên, trong giây lát cô hiểu ngay ra mọi chuyện. Rồi lại nhìn Hứa Bân, gương mặt
đầy vẻ bất lực và thất vọng, thở dài với cô.
- Các người,
sao các người lại đọc trộm nhật ký của người khác, có biết tôn trọng người khác
không hả? Các... các người!
Hy Lôi lắp bắp nói không thành câu.
Bố chồng
không còn vẻ hiền lành như mọi ngày, nghiêm giọng chất vấn:
- Con không
viết những thứ linh tinh như thế thì sao sợ người khác đọc được! Vẫn còn trẻ
tuổi, uổng công con còn là một người có học thức, tại sao lời nói lại độc ác
như thế, phù thủy, ma quỷ, còn cái gì nữa, bố không thể nói ra được.
- Trong
đầu Hy Lôi như có một cái gì đó nổ tung, cô đưa ánh mắt cầu cứu sang phía Hứa
Bân, hét lên:
- Hứa Bân!
Nhưng lần này cô sai rồi, Hứa Bân hoàn toàn đứng về một chiến tuyến với bố mẹ
anh, anh cũng bực bội lườm Hy Lôi một cái, lạnh lùng nói:
- Em còn hét
cái gì, em có mặt mũi gì mà hét nữa. Sao viết những thứ linh tinh đó.
Mẹ chồng lần
này đã có người khác bênh vực với ưu thế tuyệt đối, hai tay khoanh trước ngực,
không nói lời nào.
- Các người,
các người lén đọc nhật ký của tôi, lại còn nói lý.
Hy Lôi giận quá, bất chấp
tất cả, buột miệng nói.
- Đúng, những câu đó là tôi viết, tôi rất u uất, tôi
sắp ngạt thở rồi, tôi cần có một nơi để phát tiết. Đây là bí mật của tôi, ai
cho phép các người xem hả.
Mẹ chồng nãy
giờ vẫn không nói gì, nay cười lạnh một tiếng:
- Bí mật? Bí
mật của chị là viết những lời lẽ độc ác đó để nguyền rủa mẹ chồng và chồng chị
sao?
Hy Lôi đứng
ở phòng khách, đối diện với cả nhà họ đang ngồi trên salon, giống như một dũng
sĩ phải chiến đấu một mình, lên tiếng phản bác:
- Đúng,
chính vì là bí mật nên không thể công khai với mọi người. Tôi chỉ muốn viết để
phát tiết, những điều này so với những câu mà bà nói với dì Tuyết về tôi cũng
chỉ là bên tám lạng, người nửa cân thôi.
Đột nhiên
nhắc tới chuyện nói xấu Hy Lôi lần trước giống như bị lộ tâm sự, mẹ chồng thẹn
quá hóa giận, lắp bắp:
- Đúng, là
tôi nói chị, chị đúng là như thế.
- Đúng, thì
tôi cũng viết đấy. Bà chính là như thế.
Chẳng hiểu Hy Lôi lấy ở đâu ra cái
dũng khí ấy, không chịu thua kém. Nói xong những câu này, cô cảm thấy lòng mình
dễ chịu hơn nhiều.
Mẹ chồng
đứng bật dậy, còn chưa kịp nói gì, bỗng dưng mặt mũi trắng bệch, ngã ngồi xuống
ghế salon, thở hổn hển. Hy Lôi nghĩ bụng, chắc lại giả vờ bệnh để được đồng
tình. Hứa Bân thấy vậy bèn đứng lên quát Hy Lôi:
- Được rồi,
Diệp Hy Lôi, cô nói đủ chưa, cô khiến mẹ tôi giận quá mà đổ bệnh rồi, cô vui
chưa hả?
Nước mắt của
Hy Lôi tuôn ra như mưa, giống như một dòng nước lũ quật ngã con đê, nghẹn ngào:
- Được lắm,
nếu cả nhà đã có thành kiến sâu sắc với tôi như thế, nếu cả nhà đã sống không
vui như thế thì tách ra, chúng tôi dọn ra ngoài, bà cũng không phải nhìn thấy
tôi nữa.
Lần đầu tiên trước mặt mọi người trong nhà, Hy Lôi nói tới chuyện
chuyển ra ngoài ở.
- Được rồi,
đừng quậy nữa, chưa đủ loạn hay sao!
Hứa Bân thương mẹ đang thở hổn hển, bèn
vuốt ngực bà, khuyên.
- Mẹ, đừng giận nữa. Không giận nhé.
Sự dịu dàng đó
giống như đang dỗ dành một đứa trẻ quấy khóc, hoàn toàn bỏ quên Hy Lôi vẫn đang
đau lòng đứng cạnh đó.
Hy Lôi đứng
một bên, im lặng rất lâu, cuối cùng cầm quyển nhật ký trên bàn lên, xách túi
xách lên rồi lao ra ngoài cửa. Cái nhà này cô không thể ở thêm một khắc nào nữa
rồi.
No comments
Post a Comment