SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 54 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 54 : GỐC CÂY BÍ MẬT 3
- Con giữ
nhiều tiền thế để làm gì? Đưa đây.
Giọng của mẹ chồng.
- Không đưa,
con không thể giữ chút tiền tiêu vặt à! Con là thằng đàn ông lớn ngần này rồi,
đi ra ngoài mà trên người không có đồng tiền nào thì người ta cười cho à.
Buổi tối vừa
về đến nhà đã thấy mẹ chồng cãi nhau với Hứa Bân, nguyên nhân là vì khi mẹ chồng
giặt quần áo cho Hứa Bân, thấy trong ví anh có hơn 1000 tệ, đó là một khoản
tiền thưởng mà Hứa Bân mới lĩnh, mẹ chồng trách anh không nộp tiền ình, Hứa Bân
muốn lấy lại, nói là có việc khác cần dùng, thế là hai mẹ con cãi nhau.
Hy Lôi giả
bộ như không nghe thấy, đi thẳng vào phòng. Nhưng thấy hai mẹ con họ cãi nhau,
trong lòng cô lại thấy thầm khoái chí, mỗi khi Hứa Bân cãi nhau với mẹ anh là
dường như lại có một bàn tay vô hình đẩy anh hướng về phía Hy Lôi.
Tiếng cãi
nhau bên ngoài càng lúc càng dữ dội. Hứa Bân nói to:
- Trả cho
con, con thực sự có việc cần dùng!
- Không trả,
khi có lương chẳng phải con cũng giữ tiền tiêu vặt lại rồi sao?
Còn cần nhiều
tiền thế này làm gì? Hai đứa ở nhà, ăn của nhà, dùng của nhà, bình thường đến
cái lọ kem đánh răng cũng chẳng phải mua, không biết là chi phí nhiều như thế
nào, còn giữ nhiều tiền tiêu vặt để làm gì?
- Ai cả ngày
ở nhà, dùng của nhà, đều là người một nhà, con là con trai mẹ, sao nói khó nghe
thế.
Nghe thấy
Hứa Bân bỗng dưng phản bác lại mẹ mình, Hy Lôi thầm vui trong lòng, cứ như thể
vô tình giúp cô trút giận, nói ra những điều mình muốn nói.
Mẹ chồng
thấy con trai phản bác mình thì càng giận, hét lên:
- Mày nói
cái gì? Mày nói với mẹ mày thế à? Từ lúc nào mày trở nên như thế không hả? Có
phải là nó nói gì với mày không?
- Cái gì mà
nó? Ai?
- Có phải Hy
Lôi nói gì với mày không, nói là nó nghe thấy tao nói xấu nó.
Hứa Bân bỗng
dưng yên tĩnh hẳn, có vẻ ngạc nhiên:
- Mẹ đang
nói gì thế? Mẹ nói cái gì?
Hy Lôi từ
phòng lao ra, giải thích :
- Mẹ đừng có
đoán bừa, con chẳng nói gì cả.
Mẹ chồng
nghe thấy thế mới biết mình nói lỡ lời, mặt nặng trịch, ca thán:
- Làm sao?
Về đến nhà len lén đi về phòng, không chào hỏi người lớn, nghe lén người khác
nói chuyện, lại còn cãi lý nữa.
Sau đó bà nhét tiền vào túi của mình, xua tay
với Hứa Bân.
- Bỏ đi, không nói với anh nữa, dù sao thì cũng không thể để anh
tiêu tiền bừa bãi được, số tiền này tôi giữ cho anh, có việc gì cần dùng thì
tôi đưa.
Hứa Bân cũng
bực mình:
- Cầm đi,
cầm đi. Bực cả mình!
Về tới
phòng, thấy ánh mắt tủi thân của Hy Lôi, Hứa Bân hiểu ra mọi chuyện, khe khẽ
hỏi cô:
- Mẹ lại nói
gì em à? Sao không nói với anh.
Hy Lôi cố
làm ra vẻ nhẹ nhàng:
- Thì có một
hôm em về nhà rồi vào phòng luôn, vô tình nghe thấy mẹ nói chuyện với dì Tuyết,
nói là em có rất nhiều khuyết điểm, rằng em vô dụng. Anh không biết là nó khó
nghe và độc ác thế nào đâu.
- Sao em
không nói với anh?
- Nói với
anh để làm gì, anh cũng lại mấy câu cũ rích đó, đừng tính toán với mẹ, đều là
người một nhà, mẹ lúc nào chả thế!
Hy Lôi học theo khẩu khí của Hứa Bân
thường ngày, khiến anh bật cười, Hứa Bân nựng khẽ bầu má của cô:
- Được rồi,
anh biết là em phải chịu ấm ức, đừng tính toán với mẹ, đều là người một nhà, mẹ
lúc nào chả thế!
Câu này khớp ngay với câu Hy Lôi vừa nói khiến hai người đều
bật cười.
Cuộc sống
khó chịu đó gần như khiến tôi không thể thở nổi. Dưới một mái nhà, hai người
đàn bà, cuộc chiến tranh của ba người, sự im lặng. Thì ra hôn nhân là một trò
chơi phức tạp như thế, còn tôi, hiển nhiên là vẫn chưa thể tìm hiểu được bí
quyết trong đó. Chân tay tôi không nhanh nhẹn, miệng lưỡi tôi không ngọt ngào,
đó chính là tôi.
Tôi cảm thấy
mình gần như sắp nổi điên, ngày nào khi bước vào nhà cũng cảm thấy dường như có
một hòn đá nặng hàng ngàn tấn đang đè lên tim, ánh mắt sắc bén và đáng sợ ấy
dường như lúc nào cũng nhìn chòng chọc vào tôi. Cái bóng màu trắng như một linh
hồn ấy thường xuyên xuất hiện trong giấc mơ của tôi. Chỉ khi đi ra khỏi nhà,
trái tim tôi mới tràn đầy sức sống và hạnh phúc.
Trời ơi, lúc
nào mới thoát ra khỏi cái lồng này để có bầu trời riêng của mình đây?
Viết xong
một đoạn nhật ký mới, trong lòng thấy dễ chịu hơn nhiều, nhưng vẫn chưa hết
giận, Hy Lôi lại viết thêm mấy chữ vào đằng sau:
“Phù thủy, ma quỷ. Hứa Bân, đồ
lừa đảo”.
Hứa Bân tắm
xong bước vào phòng, thấy Hy Lôi đang viết viết vẽ vẽ gì đó thì hào hứng hỏi:
- Viết gì
thế? Lại còn thần thần bí bí, cho anh xem với!
Hy Lôi vội
vàng che đi:
- Không
được, không được, đây là bí mật của em, không thể cho anh xem được!
Hứa Bân hừ
mũi, cười chế giễu:
- Xì, lại
cái giọng điệu văn chương, lại khóc lóc như em Lâm Đại Ngọc trong nhật ký à,
anh không thèm xem!
Hy Lôi cất
nhật ký đi, khóa cẩn thận rồi để vào chỗ cũ. Lên giường. Hứa Bân đang đọc báo,
đọc được thông tin về một bộ phim sắp ra rạp gần đây, anh đề nghị hai vợ chồng
hôm nào đó đi xem phim. Lúc này Hy Lôi mới nhớ ra, từ sau khi cưới nhau, đã lâu
lắm rồi hai vợ chồng chưa đi xem phim với nhau.
No comments
Post a Comment