SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 53 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 53 : GỐC CÂY BÍ MẬT 2
Hy Lôi ở
trong phòng nghe thấy mà rùng cả mình, mặt mũi đỏ bừng, nghe cũng biết không
hiểu mẹ chồng đã hận cô bao nhiêu. Cũng không ngờ mẹ chồng lại bất mãn về mình
như thế, trong lòng cô buồn lắm, rồi cô lại nghĩ, lát nữa nên làm thế nào để đi
ra khỏi phòng đối mặt với mẹ chồng, sau này nên sống với bà như thế nào. Hy Lôi
vẫn khép hờ cửa, đang nghĩ nên đi ra như thế nào.
Lúc này dì
Tuyết nói phải về nhà nấu cơm cho chồng, mẹ chồng giữ bà lại, không lâu sau
nghe thấy tiếng đóng cửa, dì Tuyết về rồi, căn nhà lại quay về với vẻ yên tĩnh
thường thấy. Mẹ chồng có lẽ cũng đã nấu xong cơm, thấy chưa ai về, bèn gọi điện
thoại:
- Ông xã,
chưa về nhà ăn cơm à?
Bên ngoài vang lên tiếng mở cửa:
- Về rồi
đây, làm món gì ngon thế?
- Hy Lôi với
Hứa Bân vẫn chưa về, để em gọi điện thoại đã.
Mẹ chồng gọi
điện thoại cho Hứa Bân, hỏi han một hồi rồi nói với chồng:
- Nó nói về
ngay bây giờ.
- Gọi điện
thoại cho Hy Lôi xem, sao giờ vẫn chưa về?
- Anh đi mà
gọi, em không muốn nói chuyện với nó.
Bố chồng gọi
vào di động của Hy Lôi, điện thoại Hy Lôi để trong túi xách, tiếng nhạc vui vẻ
vang lên, màn hình sáng nhấp nháy, Hy Lôi hoang mang không biết làm thế nào, có
nên nhấc máy không. Lúc này mẹ chồng men theo tiếng nhạc, đi vào phòng ngủ,
thấy Hy Lôi đang ngồi ở đầu giường.
Mặt mẹ chồng
lập tức đỏ bừng:
- Sao... sao
con lại ở nhà hả?
Hy Lôi cũng
thấy thật khó xử:
- Con... con
vừa mới về.
Bố chồng
thấy Hy Lôi ở nhà, không hiểu chuyện gì thì cười ha hả:
- Về rồi à,
thế thì mau đi ăn cơm thôi!
Mẹ chồng bị
người ta phát hiện ra bí mật trong lòng mình, gương mặt rất khó chịu, miệng thì
cằn nhằn:
- Về nhà
cũng không biết chào hỏi người lớn một câu, cứ lặng lẽ mà về phòng.
Bố chồng sợ
hai người lại xảy ra tranh chấp, quay lại thấy đôi giày của Hy Lôi ở cửa, bèn
dàn hòa:
- Ha ha,
giày để ở đó mà không nhìn thấy.
Trong mâm
cơm, mẹ chồng cảm thấy ngượng ngùng, cứ cúi thấp đầu lặng lẽ ăn cơm. Hy Lôi
thậm chí còn hy vọng bà chủ động hỏi một câu “Vừa nãy con không nghe thấy gì
chứ!”. Nếu bà hỏi vậy, chắc chắn Hy Lôi sẽ kiên định trả lời rằng mình chẳng
nghe thấy gì cả, như thế thì đôi bên đều không phải chịu gánh nặng tâm lý.
Nhưng khi bố chồng ăn cơm xong ra ngoài rồi, mẹ chồng đã quay lại với vẻ thản
nhiên thường ngày, vui vẻ ăn cơm của mình, cứ như thể chưa từng có việc gì xảy
ra. Vào giây phút đó Hy Lôi than thầm trong bụng: Thì ra người ta nói gừng càng
già càng cay quả không sai. Hy Lôi cũng xoa xoa ngực mình, làm ra vẻ như chưa
từng có việc gì xảy ra.
Đã là hơn 11
giờ tối, Hứa Bân vẫn chưa về. Hy Lôi nằm trên giường, lăn qua lăn lại không tài
nào ngủ được, nhớ lại những lời mẹ chồng nói xấu sau lưng mình là lại thấy
hoang mang. Nghĩ lại bản thân mình, xinh xắn, thông minh, học nhiều hiểu rộng,
làm việc xuất sắc, ai ai cũng yêu mến, bạn bè đồng nghiệp không ai là không
khen ngợi, nhưng trong miệng của mẹ chồng thì cô lại trở thành người không được
một ưu điểm gì, chẳng đáng một đồng xu, chỉ nghĩ đến đây là tâm trạng cô đã lại
chán chường đến cực điểm.
Cô lôi quyển
nhật ký từ ngăn kéo bàn làm việc, mở ra rồi nằm trên giường, viết nhanh vào đó
những bất mãn đối với mẹ chồng, những oán hận với Hứa Bân, những thất vọng về
cuộc sống, tất tần tật. Đúng thế, đây chính là gốc cây bí mật của cô, mỗi khi
cô không vui, nhật ký chính là nơi để cô trút buồn phiền. Viết xong, trong lòng
cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Cô khóa cẩn thận cái khóa nhỏ của quyển nhật ký,
sau đó để vào chỗ cũ, khóa ngăn kéo lại rồi mới yên tâm ngủ thiếp đi.
Khoảng 12
giờ đêm, Hứa Bân lại khật khưỡng bước về nhà với mùi rượu nồng nặc, vừa nằm lên
giường đã vùi đầu vào ngủ. Hứa Bân cũng được cái điểm này, uống say nhưng không
quậy, rất ngoan ngoãn, Hy Lôi rót cho anh một cốc nước, nhìn gương mặt gần như
đã biến dạng vì rượu của anh, vừa đau lòng vừa thấy tủi thân, không nhịn được
lại nhào lên lòng anh bật khóc.
Hứa Bân vội
vàng dang một cánh tay ra ôm lấy Hy Lôi, an ủi:
- Ôi trời,
cục cưng! Em sao thế, ai lại chọc tức em? Nói cho chồng biết, ai bắt nạt em,
anh tẩn cho nó một trận.
- Chồng ơi,
nếu có người bắt nạt em, anh có bênh em không?
Hứa Bân nói:
- Đương
nhiên rồi! Sao thế, ở cơ quan chịu ấm ức gì à?
- Nếu có
người nói xấu sau lưng em, anh có bênh em không?
- Chắc chắn!
Hứa Bân đáp không hề do dự.
- Bất kể là
ai?
- Ừ, bất kể
là ai!
Hứa Bân dịu dàng hôn Hy Lôi rồi hỏi,
- Ai chọc tức em nào, nói cho anh
biết.
Hy Lôi thấy
sống mũi cay cay, hơi cảm động, nói:
- Không,
chẳng ai chọc tức em cả, em chỉ hỏi thế thôi.
Nước mắt bất giác lại trào ra.
Hứa Bân quay
người, không lâu sau thì vang lên tiếng ngáy đều đều. Hy Lôi cũng trở mình,
nước mắt thấm ướt gối. Cô nhớ lại một câu mà Mai Lạc từng nói: Cuộc đời con
người đều phải làm ba việc: tự lừa gạt mình, lừa gạt người khác và bị người
khác lừa. Hy Lôi biết, mình lúc này cũng chỉ là đang lừa mình lừa người, cô tin
rằng nếu ở bên ngoài mình gặp phải uất ức gì, chắc chắn Hứa Bân sẽ đứng ra bảo
vệ cho cô, nhưng nếu là mẹ anh thì chắc chắn anh sẽ lựa chọn im lặng và giảng
hòa, hoặc bắt Hy Lôi phải chịu đựng, đừng so đo, tính toán. Dù sao thì người
đàn bà đó cũng đã nuôi lớn anh, tình cảm đó không ai có thể thay thế và so sánh
được, cho dù là người vợ đầu gối tay ấp với anh, cùng anh đi hết quãng đời còn
lại, cùng anh đối diện với những mưa gió của cuộc đời.
No comments
Post a Comment