SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 52 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 52 : GỐC CÂY BÍ MẬT 1
Thứ sáu tan
làm, Hy Lôi cùng Mai Lạc đi xem phim. Bụng Mai Lạc giờ đã to lắm rồi, cái dáng
vẻ gầy tong teo trước kia không còn tồn tại nữa, sự ra về của bà mẹ chồng khiến
Mai Lạc thoải mái hơn rất nhiều, trông thần sắc của cô có vẻ tươi tỉnh, khí sắc
rất tốt. Vừa thấy Mai Lạc, Hy Lôi đã cúi người áp tai vào bụng nghe ngóng, nói
với đứa trẻ trong bụng bằng giọng nói vô cùng dịu dàng:
- Con gái
nuôi, mau ra đi nhé!
Mai Lạc một
tay cầm đùi gà, một tay cầm cái kẹo hồ lô, cười nói:
- Thích thế
thì tự sinh một đứa mà chơi!
- Không đâu,
tớ còn chưa chuẩn bị xong mà, tuyệt đối không thể đánh một trận chiến mà mình
không nắm chắc phần thắng.
Họ xem bộ
phim “Hoa dạng niên hoa” của Vương Gia Vệ, thân hình mặc áo sườn xám của Trương
Mạn Ngọc thật là tuyệt vời. Hy Lôi không quên nhắc nhở Mai Lạc vẫn đang vui vẻ:
- Này, ăn ít
thôi, nếu không sinh con xong không về dáng được đâu. Nhìn người ta kìa.
Mai Lạc bất
cần:
- Tớ chẳng
quan tâm, ăn no xong rồi tính. Người ta là đại minh tinh, tớ có đóng phim đâu
mà lo.
- Đàn bà giữ
được thân hình đẹp là một thái độ sống khỏe mạnh, tích cực, không liên quan gì
tới nghề nghiệp cả.
Hy Lôi không quên sứ mệnh biên tập một tạp chí phụ nữ của
mình, lúc nào cũng dạy bảo Mai Lạc.
- Biết rồi,
xem phim đi, đừng nói nữa.
Hy Lôi yên
lặng ngồi xem phim. Trong bộ phim, Châu hỏi:
- Tôi hỏi
cậu, ngày trước có một số người, trong lòng có bí mật, hơn nữa không muốn người
ta biết, có biết họ làm thế nào không?
Bính nói:
- Sao tôi biết
được?
Châu nói:
- Họ sẽ lên
núi tìm một cái cây, khoét một cái lỗ trên cây, sau đó nói bí mật vào gốc cây
đó, rồi dùng bùn bịt kín lại. Như thế bí mật sẽ ở lại trong cây mà không ai
biết.
Mai Lạc đột
nhiên quay đầu lại, hào hứng hỏi:
- Cậu thì
sao, nếu là cậu, có bí mật thì sẽ làm thế nào?
- Tớ viết
nhật ký! Viết xong, có bao nhiêu khó chịu trong lòng được phát tiết ra hết, dễ
chịu hơn nhiều. Làm người phải biết “xả” chứ không phải là “giữ”.
- Wa, cậu
quê thế à, thời nào rồi mà còn viết nhật ký.
- Thế còn
cậu, có có bí mật thì làm thế nào.
- Tìm cậu kể
chứ sau, cậu chính là hốc cây của tớ mà, ha ha!
- Đáng ghét!
Từ rạp chiếu
phim đi ra, cô chia tay Mai Lạc ở đầu đường. Một mình cô lại loanh quanh trong
siêu thị, bị cám dỗ bởi cái áo sườn xám mà Trương Mạn Ngọc mặc trong phim, cô
bèn mua một cái tương tự. Về tới nhà, tiếng máy hút mùi trong bếp đang vang
lên, mẹ chồng đang nấu cơm. Hy Lôi đi thẳng vào phòng ngủ, định thay áo ra xem.
Những bông
hoa li ti màu tím, chất vải thô, cúc hình con bướm, đường viền màu đỏ thẫm, mặc
lên người từng đường nét nổi rõ ràng, Hy Lôi ngắm nghía mình trước gương, nghĩ
bụng, lát nữa Hứa Bân về phải mặc cho anh xem, chắc chắn là anh rất thích.
Lúc này
tiếng máy hút mùi trong bếp dừng lại, rồi vang lên tiếng trò chuyện của hai
người.
- Hy Lôi với
Hứa Bân nhà chị chưa về à?
Hy Lôi nghiêng đầu lắng nghe, là giọng nói của một
người bạn của mẹ chồng thường ngày vẫn hay tới nhà chơi, Hứa Bân gọi bà ta là
dì Tuyết.
Sau đó là
giọng nói thản nhiên của mẹ chồng:
- Hứa Bân
thường xuyên phải đi đãi khách, còn nó thì càng về muộn được càng tốt, chẳng
muốn ở nhà thêm dù chỉ một phút, về đến nhà là mặt mày sưng sỉa, cứ như ai nợ
nần gì nó ý.
- Không phải
đâu, trông có vẻ hiền lành ngoan ngoãn lắm mà.
Dì Tuyết nói.
- Biết giả
vờ lắm, ở bên ngoài thì giả bộ mình là người hiểu chuyện, về tới nhà, hừ, chị
không biết đâu, bao nhiêu tật xấu mình nó ôm tất, với người lớn thì không lễ
độ, hay ăn, lười làm, thích trang điểm, tiêu tiền lãng phí, suốt ngày mua quần
áo. Tôi cả ngày hầu hạ nó ăn uống mà cũng chẳng biết điều, cứ như kẻ thù của
tôi ấy, lại còn thường xuyên cãi nhau với Hứa Bân, Hứa Bân đúng là đồ vô dụng,
mỗi lần cãi nhau là rối rít nhận lỗi về mình, chẳng ra dáng đàn ông tí nào. Tôi
nhìn thấy là bực. Chuyện gì cũng nghe lời vợ, tôi nói gì cũng đều không đúng.
Dì Tuyết
đùa:
- Ha ha, con
trai mà, lấy vợ là quên cả mẹ.
Mẹ chồng lại
thở dài:
- Cả ngày
trang điểm lòe loẹt, đến là đĩ thõa, ra ngoài thì mắt liếc mày đưa, không biết
là để cho ai xem! Haiz, Hứa Bân không biết khi đó nghĩ gì mà yêu nó, tôi chẳng
thấy nó có gì tốt, ngày trước giới thiệu cho nó bao nhiêu cô gái tốt thì nó
không chịu, tôi còn tưởng nó tìm được tiên nữ thế nào về chứ. Haiz, giờ hối hận
thì cũng muộn rồi, ban đầu tôi thực sự nên ghép đôi nó với con bé mà chị giới
thiệu.
Dì Tuyết lúc
này có vẻ rất hứng thú nghe chuyện, cười hi hi:
- Trước khi
cưới đều phải mở to mắt, sau khi cưới thì mở một mắt, nhắm một mắt, câu này
cũng hợp với chị, bây giờ chị cứ mở một mắt, nhắm một mắt đi.
Mẹ chồng vẫn
tiếp tục không thôi:
- Tôi mở một
mắt, nhắm một mắt chỉ sợ chết không nhắm mắt. Đứa con gái như thế này tôi thấy
chẳng an phận đâu. Hơn một năm rồi mà không thấy có thai, cả ngày chỉ biết hành
hạ chồng trên giường, tôi thấy ông Hứa muốn bế cháu lắm rồi, nhưng mà cứ chờ
đấy.
No comments
Post a Comment