SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 51 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 51 : SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG 2
Mẹ chồng bất
lực, rồi ấm ức thốt ra một tiếng “Mẹ” nhỏ xíu từ trong lồng ngực. Tiếng “Mẹ”
này khiến sự tự tôn mà bà vẫn ngụy trang bỗng dưng sụp đổ, bao nhục nhã theo
nước mắt trào ra, khóc lớn thành tiếng.
Lồng ngực
phập phồng của bà nội cuối cùng cũng bình yên lại, nhắm chặt mắt.
Tiếng khóc
trong phòng bệnh lại vang lên, Hứa Bân nhào tới bên bà nội, nước mắt tuôn trào.
Hy Lôi nhìn dáng vẻ đau buồn của Hứa Bân, cũng rất đau lòng, quên hết mọi oán
hận trong lòng, cô lại gần, nắm chặt tay Hứa Bân, lặng lẽ rơi lệ.
** *
Bởi vì bà
nội và ông nội vẫn luôn sống ở vùng nông thôn ngoại ô, có thể thổ táng, theo
như phong tục thổ táng, tang lễ của bà nội được cử hành rất long trọng. Hứa Bân
nắm tay Hy Lôi, trịnh trọng quỳ trước mộ, những người con rồi cháu đều khóc
sướt mướt, nhất là mẹ chồng Phương Xảo Trân, bà bò ra cả mộ, tiếng khóc thật là
ai oán, mấy cô con dâu nhỏ hơn ở thôn bên cạnh xì xào bàn tán:
- Nhìn kìa,
con dâu nhà người ta tình cảm với mẹ chồng tốt biết bao nhiêu, khóc đau lòng
thế.
Hy Lôi nhìn
bà mẹ chồng phủ phục trước mộ không ai kéo ra được, trong lòng hiểu rõ nhất vì
sao bà lại khóc đau lòng như thế. Những mâu thuẫn và oán hận ăn sâu trong tim
hai người, cho dù nay người đã ra đi nhưng oán hận vẫn không thể chôn vùi dưới
lòng đất sâu, ngược lại, nó còn theo tiếng “mẹ” bị ép phải nói khiến bà càng
cảm thấy nhục nhã và không chỗ nào giải phóng, bởi vậy nó đã theo những dòng
nước mắt để phóng thích ra ngoài.
Bỗng dưng cả
đám người lao nhao, mẹ chồng đã ngất ngay trước mộ, bố chồng và Hứa Bân vội
vàng chạy lên, bố chồng len trong đám người, tâm trạng rối bời của Hứa Bân do
bà nội qua đời nay lý trí trở lại, thấy mẹ ngất, anh hét lên:
- Mẹ, mẹ làm
sao thế?
Trong lúc
hỗn loạn, có người gọi 120. Bệnh tim của mẹ chồng lại tái phát, được đưa tới
bệnh viện.
Mẹ chồng đã
được cấp cứu tỉnh lại, ở bệnh viện nghỉ ngơi hai hôm, bà lúc nào cũng im lặng,
hai mắt thì đờ đẫn.
Bận rộn suốt
hai ngày trời, về tới nhà, cuối cùng Hy Lôi cũng có thể tĩnh tâm lại, đối diện
với Hứa Bân.
Vào giây
phút bà nội qua đời, anh thể hiện sự yếu đuối và buồn đau của mình là thật,
trong phút chốc, hình ảnh đó đã khơi dậy chỗ mềm yếu nhất trong tim Hy Lôi, cô
vẫn luôn im lặng nắm tay Hứa Bân, an ủi anh, giây phút đó cô mới hiểu, thì ra
tình cảm mình dành cho Hứa Bân không hề giảm bớt, chỉ là do những nỗi đau quá
nhiều khiến nó tạm thời lẩn trốn mất mà thôi.
- Bà xã, tha
lỗi cho anh, anh sai rồi, anh không nên ra tay đánh em, em đánh lại anh đi!
Hứa Bân kéo tay Hy Lôi, thấp giọng cầu xin.
- Sao anh
lại có thể không tin tưởng em như thế, sao cái gì anh cũng nghe mẹ anh, em là
loại người đó sao?
Hy Lôi nhớ lại sự việc ngày hôm đó, vẫn không thể nào hiểu
nổi.
- Anh sẽ
không bao giờ làm thế nữa, anh biết là anh hiểu lầm em, nghe nói em với người
đàn ông đó hẹn hò, nghe nói gã đàn ông khác tặng hoa cho em nên anh ghen mà!
Hứa Bân bỗng dưng như người làm ảo thuật, biến ra một bông hoa hồng từ vạt áo
vest của mình.
- Sau này anh cũng sẽ thường xuyên tặng hoa cho em.
Bao nhiêu
oán giận của Hy Lôi đã bị bông hoa hồng làm cho tan chảy, cô mỉm cười:
- Thực ra
hôm đó đúng là em đi gặp một người đàn ông, là Châu Cường, nhưng không hề như
mẹ anh nghĩ.
Nhìn vẻ lo
lắng của Hy Lôi khi giải thích, Hứa Bân xấu hổ ôm chầm lấy cô:
- Anh biết,
anh biết, anh tin em, sau này anh sẽ không bao giờ nghi ngờ em nữa.
Hy Lôi thoát
ra khỏi vòng ôm của Hứa Bân, nghiêm giọng nói:
- Thế thì
chúng ta phải hứa với nhau ba điều, sau này, không được chỉ nghe lời nói của
mình mẹ anh, không được nghi ngờ em, điểm quan trọng nhất, không được quát nạt
em, cũng không được đánh em.
Hứa Bân giơ
tay lên thề:
- Anh xin
thề, sau này cho dù xảy ra chuyện gì anh cũng không đánh em nữa.
- Nếu không
làm được thì sao?
- Nếu không
làm được thì...
Hứa Bân giơ tay ra cứa ngang cổ, làm động tác cắt cổ.
Mâu thuẫn
giữa hai người thế là được hóa giải. Hy Lôi yêu thương ôm cổ Hứa Bân, nét u
buồn hằn lên trên mắt:
- Hứa Bân,
chúng ta đừng cãi nhau nữa được không? Cãi nhau làm ảnh hưởng tới tình cảm quá.
- Ừm!
Hứa
Bân tặng cho cô một nụ hôn nồng ấm thay cho câu trả lời.
Từ sau khi
bà nội qua đời, mẹ chồng trở nên yên lặng hơn trước rất nhiều. Thấy con trai và
con dâu lại quấn quýt như xưa, sáng sớm dắt tay nhau đi làm, bà chỉ đứng ở cửa
sổ thở dài, nghĩ bụng, có thể là mình đã quản lý quá nhiều việc, thế là ánh mắt
nhìn con trai lại thêm vài phần oán hận, mỗi khi Hứa Bân và Hy Lôi chọi nhau
vài câu, mấy phút sau anh lại thì thầm xin lỗi cô, Hy Lôi nghe thấy rõ ràng mẹ
chồng chế giễu cô:
- Xem cái vẻ
vô dụng của con kìa, cứ như là chưa thấy đàn bà bao giờ vậy!
Hứa Bân nghe
thấy thế cũng chỉ cười ha hả.
Vết bầm trên
mặt đã tan, nhưng vết thương trong lòng thì Hy Lôi biết, nó vẫn chưa hoàn toàn
tan biến. Tình cảm của họ vì cái tát của Hứa Bân mà gần như đã đi đến bên bờ
vực tuyệt vọng, còn sự ra đi của bà nội đã kéo hai người lại với nhau, trong vô
hình như có một sức mạnh nào đó đang đẩy hai người, Hy Lôi nghĩ, có thể đó là
số phận. Lúc ăn trưa, Hy Lôi bỗng dưng nghĩ tới hai chữ “số phận”, cô cảm thấy
tin vào số phận khiến mình trở nên già hơn.
Giữa trưa
thì Mai Lạc gọi điện thoại tới, nghe giọng có vẻ rất vui, không che giấu được
niềm vui đang chảy tràn qua giọng nói:
- Gái yêu
ơi, nói cho cậu một tin vui nhé, tớ được giải thoát rồi, tự do rồi.
Hy Lôi ngơ
ngác:
- Thế là có
ý gì?
- Mẹ chồng
tớ về rồi, bà phù thủy đi rồi, không còn ai hành hạ tớ nữa.
- Vì sao?
Hy Lôi nghe thấy thế cũng vui lây cho bạn, cái cảm giác đụng độ khó chịu với mẹ
chồng thì cô hiểu quá rồi vì cùng chung hoàn cảnh.
Ở đầu dây
bên kia, Mai Lạc vui vẻ cười:
- Đúng là
ông trời giúp tớ, anh trai Tùng Phi bị thương khi làm việc, con trai đương
nhiên phải quan trọng hơn là con dâu rồi, thế là bà lão phải về nhà chăm sóc
con trai.
- Sao mà cậu
ác thế, anh trai người ta bị thương, cậu còn vui như thế!
Hy Lôi phê bình Mai
Lạc.
- Đúng thế,
tớ cũng cảm thấy mình hơi xấu xa, nhưng cho dù là nguyên nhân gì thì bà già đi
rồi, tớ cũng vui lắm!
- Đừng mừng
quá sớm, bà ấy đi rồi còn quay lại không?
- Đúng thế,
không nói! Tớ không biết!
Lời của Hy
Lôi vô tình dội cho Mai Lạc một gáo nước lạnh, bên kia điện thoại im lặng vài
giây. Đúng thế, bao giờ thì bà già lại quay lại nhỉ?
Hy Lôi cũng
than thầm trong bụng, Mai Lạc còn chờ được một ngày sau cơn mưa trời lại sáng,
còn những ngày tháng tăm tối của mình thì bao giờ mới kết thúc đây?
No comments
Post a Comment