SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 50 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 50 : SAU CƠN MƯA TRỜI LẠI SÁNG 1
Cả một đêm
vật vã trong ác mộng.
Sáng hôm sau
tỉnh dậy, khóe mắt vẫn bầm tím, vết sưng đỏ cũng chưa tan. Hy Lôi là người
thích thể diện, như thế này chắc chắn là không thể đi làm được rồi, chỉ đành
xin cơ quan cho nghỉ hai ngày.
Hứa Bân liên
tục gọi điện thoại tới, Hy Lôi để mặc cho điện thoại đổ chuông, không nghe máy,
một lúc sau lại là một núi tin nhắn đổ tới, ban đầu vẫn là những lời mắng chửi
trong tức giận, cuối cùng trở thành lo lắng và xin lỗi. Hy Lôi liếc qua, cười
chua chát rồi ném điện thoại sang một bên. Nhớ lại hai cái tát nặng nề của Hứa
Bân giáng xuống mặt mình, cô tuyệt vọng vô cùng, giờ nhớ lại vẫn còn thấy đau.
Không lâu
sau điện thoại lại đổ chuông, là Châu Cường, Hy Lôi đang lúc buồn bực, không
biết phải nói gì, nên đành để mặc nó.
Điện thoại
đổ chuông rất lâu, Hy Lôi do dự một lát rồi nhấc máy, lạnh nhạt nói:
- Châu
Cường, đừng gọi điện nữa, đã là quá khứ rồi, buông tay đi.
Bên kia thở
dài nói:
- Hy Lôi,
hôm đó cậu buồn bã bỏ đi, tớ lo lắng lắm, tớ chỉ muốn biết, cậu vẫn ổn chứ?
- Tớ vẫn ổn,
không phải lo!
Hy Lôi ngẩng mặt lên, cố gắng để nước mắt không rơi xuống.
- Thế thì tớ
yên tâm rồi. Cậu yên tâm, sau này tớ sẽ không làm phiền cậu nữa đâu, những lời
chôn giấu trong lòng cuối cùng cũng nói ra được, tớ thấy dễ chịu hơn nhiều rồi,
ít nhất thì tớ cũng không hối hận. Chúc cậu hạnh phúc!
Cúp điện
thoại, mở rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời ấm áp rọi vào phòng, lúc này Hy Lôi mới
thấy hơi đói bụng.
Rửa mặt
xong, chải lại mái tóc để che đi vết bầm nơi khóe mắt, sau đó cô cầm ít tiền lẻ
xuống lầu.
Bên dưới nhà
nghỉ có một tiệm bánh bao nhỏ. Đang là buổi trưa nên người ngồi ăn trong quán
khá nhiều. Hy Lôi vội vàng mua mấy cái bánh rồi bỏ đi.
- Chị Hy
Lôi, là chị phải không? Em là Tiểu Uyển!
Một cô gái đang ngồi ăn trong tiệm
reo lên.
Hy Lôi không
muốn bất kỳ ai nhìn thấy điệu bộ thảm hại của mình lúc này, giả vờ như không
nghe thấy.
Cô gái đuổi
theo, vui mừng gọi:
- Chị Hy
Lôi, chị không nhận ra em à, em là Tiểu Uyển đây!
Hy Lôi bối
rối rủ tóc xuống, mỉm cười:
- Ồ, là em
à, Tiểu Uyển, sao em lại ở đây?
- Nhà em ở
gần đây. Còn chị, hôm nay chị không đi làm à?
Ánh mắt Hy
Lôi bối rối né tránh, chỉ sợ Tiểu Uyển nhìn thấy vết thương trên mặt mình:
- À, chị ra
ngoài có chút việc!
Mặc dù đã cố
tránh nhưng Tiểu Uyển vẫn nhìn thấy, kinh ngạc thốt lên:
- Chị Hy
Lôi, mặt chị làm sao thế?
Bàn tay Hy
Lôi bất giác đặt lên má mình, cố nói thật nhẹ nhàng:
- Không sao,
chị bị thương nhẹ thôi.
Tiểu Uyển
quan tâm hỏi:
- Có nghiêm
trọng không chị, em giúp chị đi mua thuốc nhé.
- Không cần
đâu, không sao mà, nhanh khỏi thôi.
Lúc này Hy Lôi chỉ muốn nhanh chóng rời
đi.
Tiểu Uyển
gặp Hy Lôi ở nơi này, cảm thấy rất vui mừng, không hề có ý định đi ngay:
- Chị Hy
Lôi, hoa em tặng chị, chị có thích không?
- Thích chứ!
Đẹp lắm, cảm ơn em! Tiểu Uyển, sau này nhớ ủng hộ công việc của chị đấy nhé!
Tiểu Uyển
vui vẻ cười:
- Chắc chắn
rồi! Chị Hy Lôi, vào kia ngồi cùng ăn đi!
Hy Lôi vội
vàng từ chối:
- Thôi, chị
còn chút việc, phải đi trước đây, hôm khác nhé!
Vội vã tạm biệt Tiểu Uyển, Hy
Lôi đi vào cổng nhà nghỉ.
- Hy Lôi, về
nhà đi!
Sau lưng vang lên giọng nói quen thuộc của Hứa Bân, giọng nói buồn
bã, hối lỗi, nghèn nghẹn nơi cổ họng.
Cô quay đầu
lại, nhìn gương mặt của Hứa Bân, mắt thâm quầng, trong mắt còn vằn tia máu. Cái
dáng vẻ của anh khi tát cô lập tức hiện lên trong đầu, Hy Lôi kiên quyết quay
đầu đi lên lầu, gằn giọng nói:
- Anh còn
tới làm gì, chờ tôi dưỡng thương xong, chúng ta sẽ ly hôn.
- Anh tìm em
một ngày rồi, đang định báo cảnh sát, không ngờ lại gặp em ở đây.
Hứa Bân đưa
tay ra kéo Hy Lôi, cúi thấp đầu, nước mắt lấp lánh:
- Hy Lôi,
xin lỗi, chúng ta đừng cãi nhau nữa, Hy Lôi, về nhà thôi, bà nội bị bệnh phải
nằm viện, sắp không qua khỏi rồi, bố đi cả đêm để về nhà, chúng ta cũng về nhà
thôi.
Hy Lôi thấy
tim mình đập nhanh một nhịp, cô biết Hứa Bân rất yêu quý bà nội mình, chắc chắn
không mang bà nội ra để làm lý do khuyên cô về nhà.
- Anh nói
sao? Bà nội làm sao?
- Bệnh hen
suyễn của bà nội lại tái phát, đang cấp cứu trong bệnh viện, sợ không qua khỏi
được nữa. Vấn đề của chúng ta để sau rồi nói, giờ về nhà trước đã, anh xin em
đấy.
Bà nội vẫn
luôn đối xử rất tốt với Hy Lôi, cô cũng rất thích bà nội, bởi vậy đành phải gạt
qua mọi mâu thuẫn với Hứa Bân, ngồi lên xe, đi thẳng tới bệnh viện.
Trên xe, Hứa
Bân nắm tay Hy Lôi, xấu hổ nói:
- Vừa nãy
anh đứng cạnh nghe thấy rồi, thì ra bó hoa đó là do cô gái ấy tặng em, xin lỗi,
anh hiểu lầm em rồi, là lỗi của anh, em đánh anh đi!
Anh tài xế
taxi tò mò quay đầu lại nhìn. Hy Lôi rút tay mình về, lạnh nhạt nói:
- Đừng nói
nữa, giờ tôi về với anh là nể mặt bà nội.
Lúc này bố
chồng gọi điện thoại cho Hứa Bân:
- Tìm được
Hy Lôi chưa? Mau lên, bà nội sắp không xong rồi.
Nghĩ tới
người bà hiền lành nhân hậu sắp ra đi, lần đầu tiền Hy Lôi cảm nhận được sự vô
thường của sinh mệnh, nhìn thấy vẻ mặt thương tâm của Hứa Bân, cô cũng không nỡ
đòi ly hôn Hứa Bân vào lúc này nữa.
Trong phòng
bệnh, mấy người con của bà nội đang đang khóc sụt sùi, bà nội nằm trên giường
bệnh, cắm ống dưỡng khí. Hai mắt nhắm nghiền, bố chồng Hứa Trường Thiên kéo tay
mẹ mình, gương mặt bi ai, nghẹn ngào gọi:
- Mẹ, mẹ
tỉnh dậy đi! Mẹ nói vài câu với con đi.
Hy Lôi và
Hứa Bân đi vào, khẽ khàng gọi:
- Bà nội.
Bà lão khẽ mở mắt ra, miệng mấy máy nói gì đó, nhưng rồi lại thở hổn hển.
Mắt Hứa Bân
đã đỏ, khóc nói:
- Bà nội, bà
đừng nói nữa, nghỉ ngơi đi!
Bỗng dưng bà
nội lại thở hổn hển một hồi nữa. Hy Lôi chưa bao giờ thấy dáng vẻ đau khổ của
người sắp chết, bởi vậy cô đau lòng quay mặt đi.
Ông Hứa
Trường Thiên bỗng dưng quỳ sụp xuống trước giường, khóc lớn:
- Mẹ, con
trai có lỗi với mẹ! Mẹ vất vả cả đời nhưng không để mẹ hưởng phúc được ngày
nào, còn khiến mẹ nổi giận, con thật là bất hiếu!
Bà lão vẫn thở hổn hển,
gương mặt đỏ bừng, không thể thở nổi, đau khổ vô cùng. Ông Hứa Trường Thiên
bỗng dưng quay đầu lại, nghiêm khắc gọi vợ Phương Xảo Trân nãy giờ vẫn đứng ở
bên cạnh cửa sổ,
- Phương Xảo Trân, em lại đây!
Mẹ chồng sa
sầm mặt, miễn cưỡng lại gần bên giường, bố chồng kéo tay bà, dùng lực mạnh một
cái, bắt bà phải quỳ trước giường, bà còn giằng lại định đứng lên nhưng bị
chồng giữ chặt, ông gắt khẽ:
- Gọi mẹ,
gọi một tiếng mẹ đi, anh xin em đấy, bà sắp không qua khỏi rồi, em gọi một
tiếng mẹ, bao oán hận cả đời này của hai người cũng kết thúc, chẳng nhẽ em muốn
để bà chết không nhắm mắt sao?
No comments
Post a Comment