SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 49 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 49 :CUỘC ĐỐI ĐẦU KHÓ CHỊU 5
- Cậu thực
sự quá ngốc, hai người cùng phấn đấu để có nhà, có xe chẳng phải là có ý nghĩa
hơn sao?
- Tớ có còn
cơ hội không? Hy Lôi, tớ thực sự nghiêm túc, nếu cậu không hạnh phúc thì hãy
rời khỏi anh ta, chúng ta bắt đầu lại từ đầu. Anh yêu em!
Hy Lôi bật
cười, nụ cười có vẻ gì đó cay đắng. Nước mắt chạy vòng quanh mắt, nhưng cô lại
vội vàng lấy giấy lau đi:
- Nếu mấy
năm trước cậu nói với tớ những điều này, không biết là tớ sẽ vui như thế nào.
Muộn quá rồi, có những thứ để lỡ rồi thì sẽ không quay lại được nữa.
Hai người
đều không nói gì nữa, ngồi đối diện với nhau rất lâu, tâm trạng dần dần ổn định
lại. Châu Cường nói về trải nghiệm của anh mấy năm nay, sau khi tốt nghiệp, anh
làm thêm ột công ty phần mềm, viết những phần mềm khô khan, rồi dần dần tích
lũy kinh nghiệm, cuối cùng tự mở một công ty phần mềm của mình, việc kinh doanh
đã đi vào quỹ đạo, sự nghiệp cũng dần thuận lợi, lại gặp nhiều cơ hội nên
khoảng một năm nay, thu nhập của anh được khoảng hơn 1 triệu nhân dân tệ, cũng
coi như là người thành công, bây giờ ở Thượng Hải anh đã mua được một căn nhà
rộng rãi ở khu phố phồn hoa nhất, còn mua xe đẹp, nhưng trong lòng anh vẫn thấy
trống rỗng, những cô gái xinh đẹp làm cùng trong tòa nhà văn phòng với anh,
không ai đi được vào trái tim anh.
Nhưng những
điều này giờ đều không liên quan gì với Hy Lôi nữa rồi. Cô nhìn ra ngoài cửa
sổ, phố đã lên đèn, ở ngoài quá lâu chắc chắn là mẹ chồng không vui, không biết
bà còn thêm mắm dặm muối gì khi “tố cáo” với Hứa Bân nữa.
- Châu
Cường, tớ phải về nhà đây!
Châu Cường
vẫn muốn giữ Hy Lôi lại quán trà, nhưng cô kiên quyết đòi về.
- Hy Lôi,
cậu nhớ nhé, cho dù lúc nào, cánh cửa nhà tớ luôn mở ra với cậu.
Anh chỉ vào
ngực mình.
- Cảm ơn
cậu. Tớ rất hạnh phúc, hy vọng tình cảm đó của cậu để dành ột người may mắn
hơn. Tạm biệt!
Đi ra khỏi
nhà hàng, những giọt nước mắt vẫn cố kìm nén nãy giờ của Hy Lôi lăn nhanh ra,
tuổi thanh xuân đã trôi qua giống như một con sóng, quay đầu bước đi, con sóng
cũng trôi xa.
Cô không hề
để ý, từ đầu tới cuối vẫn luôn có một ánh mắt theo dõi cô.
- Hứa Bân,
anh về rồi à? - Không có tiếng ai đáp lại.
Từ phòng mẹ
chồng vang lên tiếng trò chuyện nho nhỏ, là giọng của Hứa Bân với mẹ chồng. Hy
Lôi lại gần gõ cửa, Hứa Bân đi ra, không hề có niềm vui vì xa vợ mấy ngày nay
mới gặp lại, gương mặt anh hầm hầm đáng sợ. Hy Lôi biết, chắc chắn mẹ chồng lại
nói gì đó với Hứa Bân.
Theo Hứa Bân
vào phòng ngủ, còn chưa kịp phản ứng gì, Hứa Bân đã đóng sầm cửa, ngay sau đó
là một cái tát giáng xuống mặt Hy Lôi. Cái tát đó rất mạnh! Hy Lôi tối tăm mặt
mũi, một bên gò má rát bỏng, trong lỗ mũi ngưa ngứa. Ôm một bên mặt đã tê dại,
cô đang định lên tiếng hỏi thì một cái tát nữa của Hứa Bân lại vụt tới, gương
mặt phẫn nộ đỏ tía tai:
- Con đà bà
hư hỏng, dâm đãng, con đĩ...
Hy Lôi lại
bị một cái tát nữa giáng mạnh xuống, ngã ngồi xuống giường, khựng lại, trong
phút chốc, cô tuyệt vọng khóc lớn:
- Tôi làm
sao? Có phải anh điên rồi không? Sao lại đánh tôi?
Hứa Bân đã
bị cơn tức giận che mờ lý trí, chỉ mặt Hy Lôi hỏi:
- Khi tôi
không có nhà, thằng con hoang nào tặng hoa cho cô!
Nói rồi anh với tay lấy
những bông hoa thạch trúc trong lọ hoa, ném mạnh vào người Hy Lôi, những cánh
hoa rơi lả tả và những giọt nước lạnh buốt bắn khắp nơi.
- Khi tôi
không có nhà cô đi hẹn hò với thằng nào mà quyến luyến không nỡ chia tay, lại
còn khóc nữa. Ai? Có phải thằng lần trước gọi điện thoại không?
Hy Lôi khóc,
nhìn người đàn ông xa lạ trước mắt, vô cùng tuyệt vọng:
- Ai nói với
anh? Ai nói liên thiên những điều đó?
Lúc này mẹ
chồng nghe thấy tiếng động ở phòng bên này thì chạy sang, thấy Hứa Bân ra tay
đánh vợ bèn kéo tay con trai lại:
- Mẹ nói với
con những điều này nhưng có bảo con đánh nó đâu, nói chuyện tử tế mà, hỏi cho
rõ ra.
Hy Lôi chỉ
mặt mẹ chồng, hỏi Hứa Bân:
- Là bà ấy,
bà ấy nói với anh là có thằng con hoang tặng hoa cho tôi, rằng tôi ra ngoài hẹn
hò với người ta sao! Được, đúng là một cặp mẹ con tốt, anh tin lời bà ta, không
hỏi tôi lấy một câu, không phân trắng đen đã đánh tôi. Anh cũng xứng làm luật
sư sao. Anh với mẹ anh cứ sống với nhau đi, đừng lấy vợ nữa.
Hứa Bân nhìn
gương mặt sưng đỏ của Hy Lôi, mặc dù vẫn còn giận nhưng thấy hơi hối hận, run
giọng hỏi:
- Cô muốn
thế nào? Cô vẫn còn có lý cơ à?
Hy Lôi vơ
vội vái túi xách, gào lên với Hứa Bân và mẹ chồng:
- Cuộc sống
này tôi sống đủ rồi, sống đủ rồi. Ly hôn!
Giây phút
lao ra khỏi cửa, cô còn nghe thấy tiếng mẹ chồng lo lắng thúc giục Hứa Bân:
- Mau đuổi
theo nó, chạy ra ngoài thế này mất mặt quá!
Hứa Bân không hề đuổi theo, Hy
Lôi cũng không hy vọng anh đuổi theo, cô đã hoàn toàn thất vọng với người đàn
ông này rồi.
Ra đến đường
cô mới phát hiện ra ở cái thành phố này cô không có một người thân thích, không
có nơi nào có thể đi. Bên Mai Lạc cũng đang rối bời chẳng kém, không thể đến
làm phiền bạn được nữa. Hy Lôi lên bừa một chiếc xe buýt, ngồi suốt mấy trạm,
sau đó xuống xe, tìm một nhà nghỉ thuê một phòng. Nhìn mình trong gương, khóe
mắt và sống mũi đều sưng đỏ, có chỗ thì bị bầm, cô nhìn mình rồi bưng mặt khóc.
Một cuộc hôn nhân tệ hại đến cực điểm đã khiến trái tim cô vỡ nát. Cô sờ lên gò
má rát bỏng, lẩm bẩm: Tận cùng của sự thất vọng có phải là tuyệt vọng hay
không? Giây phút đó cuối cùng cô cũng đưa ra quyết định: Ly hôn!
No comments
Post a Comment