SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 48 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 48 :CUỘC ĐỐI ĐẦU KHÓ CHỊU4
Hy Lôi đang
chán ở nhà đến tận cổ, lập tức đồng ý:
- Được thôi,
ở đâu? Tớ qua luôn!
Hẹn thời
gian xong xuôi, thấy quần áo mặc trên người có vẻ đã bẩn, cô bèn vào phòng thay
một bộ quần áo mới. Mẹ chồng đã đuổi theo vào:
- Ai thế, ai
hẹn chị?
- Một bạn
học cũ hồi đại học.
- Con trai
hay con gái?
Hy Lôi vốn
định nói dối là con gái, nhưng tự nhiên nghĩ lại, dù sao mình cũng quang minh
chính đại, nói dối thì cứ như thể mình chột dạ vậy, nên thoải mái đáp:
- Con trai.
- Không được
đi!
Mẹ chồng bỗng dưng nói gay gắt.
- Là con trai thì không được đi.
- Con trai
thì làm sao, trên thế giới này ngoài con gái thì là con trai, sao lại không thể
đi?
- Không được
đi tức là không được đi. Chị mà đi, về nhà tôi sẽ mách Hứa Bân.
- Mẹ cứ mách
đi, có phải con làm việc gì mất mặt đâu, chẳng nhẽ con không còn quyền tự do cá
nhân, không còn quyền giao tiếp xã hội à!
Hy Lôi mở cửa đi ra ngoài, cánh cửa
bị đóng sầm lại. Chắc chắn không phải là cô mà do mẹ chồng giận quá nên đóng
mạnh cửa, ngay cả tiếng hét phẫn nộ của bà cũng bị đóng lại sau lưng.
Một quán ăn
Tây với cách bài trí rất trang nhã, tiếng nhạc du dương, khi Hy Lôi tới, Châu
Cường đã gọi cho cô món thịt bò bít tết rắc hạt tiêu mà cô thích ăn nhất, thịt
tái, vẫn còn một chút máu, đang bốc khói nghi ngút. Nhìn thấy đồ ăn ngon, trái
tim ban nãy còn đập thình thịch của Hy Lôi trong giây phút bình yên trở lại.
- Chưa ăn
cơm phải không? Không biết cậu có còn thích món này nữa không?
- Thích!
Ngẩng đầu lên nhìn Châu Cường, mấy năm không gặp, trên gương mặt người đàn ông
này là vẻ đẹp trai của một người trưởng thành, giọng nói cũng trở nên trầm trầm
và chín chắn hơn. Chỉ có sự quan tâm, chu đáo của anh là vẫn không hề thay đổi.
Hy Lôi cũng
chẳng nghĩ ngợi nhiều tới hình tượng của mình, mặc dù trưa nay cô đã ăn rất no,
nhưng giờ là hơn 7 giờ tối, cô cũng đói rồi, thế là cô cầm dao nĩa lên, cắt
miếng thịt bò thành nhiều miếng nhỏ rồi ăn ngon lành. Ngẩng đầu lên, cô mới
thấy Châu Cường đang mỉm cười nhìn cô âm yếm.
- Cậu vẫn
như thế, chẳng thay đổi chút nào cả, không màu mè, chân thực, đáng yêu.
- Nhưng cậu
thì thay đổi rồi.
Châu Cường
tỏ ra hơi mất tự nhiên:
- Ồ? Vậy
sao? Thay đổi chỗ nào?
- Trưởng
thành, chín chắn hơn.
- Vậy sao?
Tớ thì cảm thấy hình như mình già đi rồi, thích nhớ lại chuyện cũ, nhớ hồi học
đại học, nhớ những ngày tháng bọn mình vui vẻ cùng nhau.
Nghe Châu Cường càng
lúc càng nói những câu thâm tình, Hy Lôi thấy hơi sợ. Vừa nãy cô thản nhiên thể
hiện sự trong sáng của mình trước mặt mẹ chồng, rằng mình chỉ đi gặp gỡ một
người bạn bình thường, cô không muốn vào lúc Hứa Bân không có nhà, cô lại biến
cuộc gặp này thành một buổi hẹn hò với người tình cũ. Thế là cô vội vàng nói
lảng sang chủ đề khác:
- Haiz! Sao
cậu không ăn gì thế? Để nguội là không ngon đâu.
- Ồ!
Châu
Cường cúi đầu ăn mấy miếng rồi lại ngẩng đầu lên,
- Hy Lôi, cậu hạnh phúc
không? Nói cho tớ biết, cậu hạnh phúc không? Từ lần trước gọi điện thoại cho
cậu, nghe giọng điệu của cậu trong điện thoại tớ đã rất lo lắng, vẫn muốn tới
thăm cậu, nhưng khi đó công ty mới đi vào hoạt động, không thể bỏ đi được. Cậu
sống thế nào?
- Ờ, đúng
rồi, sao cậu đột nhiên lại tới đây, vì công việc à? Hay là gặp bạn bè nào nữa?
Đã tới trường mình chưa?
- Hy Lôi, cậu
đừng chuyển chủ đề, nói cho tớ biết, cậu sống tốt không?
Hy Lôi nhìn
vẻ mặt nghiêm túc của Châu Cường, cũng không dám giả vờ nữa:
- Lần trước
chẳng phải tớ nói với cậu rồi sao? Tớ vẫn sống tốt, thực sự rất tốt.
- Cậu nói
dối, biểu cảm và ánh mắt của cậu đã nói với tớ là cậu sống không tốt! Vì sao?
Anh ta đối xử không tốt với cậu phải không?
Hy Lôi luôn
miệng phủ nhận:
- Không, rất
tốt, rất tốt.
- Thế người
nhà anh ta đối xử với cậu có tốt không?
Câu hỏi này
hỏi đúng vào chỗ đau của Hy Lôi, những giọt nước mắt ấm ức suýt chút nữa lại
trào ra. Cô đành gượng cười, thở dài:
- Cũng được!
Châu Cường
bỗng dưng nắm tay Hy Lôi:
- Vì sao cậu
lại cưới sớm như thế? Vì sao không chờ tớ? Tớ vẫn luôn tưởng rằng rồi bọn mình
sẽ ở bên nhau.
Hy Lôi hoang
mang rút tay ra, cứ như thể nghe thấy một câu chuyện cười, cười lạnh một tiếng:
- Chờ cậu?
Cậu từng bảo tớ chờ cậu sao? Giữa chúng ta có ước hẹn gì sao?
- Tớ tưởng
là cậu vẫn luôn hiểu trái tim tớ?
- Không, tớ
ghét những tình cảm không đi kèm với lời hứa, như thế tớ không thấy an toàn.
Ánh mắt như
lửa đốt của Châu Cường tối dần đi, buồn bã nâng cốc hồng trà lên, nói:
- Tớ vẫn
luôn rất thích cậu, tớ tưởng là cậu biết. Sở dĩ tớ không tỏ tình là vì cảm thấy
bọn mình vẫn còn trẻ, tớ không thể nào hứa điều gì đó với cậu, tớ muốn cho cậu
những gì tốt nhất. Nhưng giờ khi tớ tưởng rằng tớ đã có đủ điều kiện, có nhà có
xe, có sự nghiệp, tớ tưởng là mình đã có tư cách thì không ngờ cậu đã...
No comments
Post a Comment