SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 47 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 47 :CUỘC ĐỐI ĐẦU KHÓ CHỊU 3
Mẹ chồng lại
bắt đầu tuyên truyền về ẩm thực quê hương:
- Đây là dưa
muối Đông Bắc, ăn thử xem.
Hy Lôi không
kén ăn như Hứa Bân, xới một bát cơm, gắp vài miếng rau cải thảo và mấy miếng
thịt nạc nạc, và nhanh hết bát cơm. Mẹ chồng thấy Hy Lôi không ăn mấy thức ăn
thì có vẻ không vui, cau mày:
- Sao thế,
không ngon à? Bọn trẻ các chị sao mà kén ăn thế, không biết là thích ăn cái gì
nữa?
- Không phải
ạ, con ăn no rồi.
Hy Lôi vội vàng giải thích.
Chờ mẹ chồng
ăn cơm xong, số dưa trong đĩa hầu như bà cũng không động đến. Cuối cùng bà cất
vào tủ lạnh.
Khoảng hơn 9
giờ, Hứa Bân gọi điện thoại về máy bàn ở nhà, mẹ chồng chạy nhanh như bay nghe
điện thoại:
- Con trai
à, ăn cơm chưa? Hả, ở đâu? À, sao không gọi điện về nhà, ở núi, di động không
có tín hiệu à? Ở nhà mọi việc đều tốt, con yên tâm.
Hy Lôi cũng
lại gần, đứng một bên để nghe. Mẹ chồng vẫn nói liên tu bất tận, không có ý
nhường điện thoại cho cô:
- À, buổi
tối nhớ đắp chăn, cẩn thận kẻo bị cảm lạnh, ăn cơm đúng giờ nhé! Còn việc gì
nhỉ? Chú ý an toàn, không có việc gì thì mẹ cúp nhé, gọi đường dài đắt lắm. Cúp
nhé?
Mẹ chồng
không hề do dự, cúp điện thoại, nhưng Hy Lôi nghe thấy rõ ràng là ở bên kia Hứa
Bân bảo gọi Hy Lôi ra nghe điện thoại. Mẹ chồng quay sang nói với Hy Lôi:
- Hứa Bân
tất cả vẫn ổn, con yên tâm!
Hy Lôi chán nản bỏ về phòng, nhìn điện thoại di
động của mình, trong lòng thầm chửi Hứa Bân, đồ ngu ngốc, không biết đường mà
gọi và di động hay sao.
Hơn 10 giờ,
Hy Lôi bỗng dưng cảm thấy đói ghê gớm, biết là vì lúc tối mình ăn không no. Ở
nhà cũng chẳng có đồ ăn vặt gì, tự nhiên cô rất nhớ mùi vị mì gói mà các cô gái
ở ký túc xá vẫn lén nấu ăn với nhau. Lúc này mẹ chồng đã về phòng ngủ.
Cứ như có
con sâu cào trong bụng, càng lúc càng khó chịu, Hy Lôi không nhịn nổi nữa, đi
vào phòng bếp, bật lửa lên nấu ình một gói mì, rồi lại đập thêm một quả trứng,
cho vài cọng rau cải vào. Không ngờ lúc đó mì gói lại ngon như vậy. Hy Lôi ngồi
trước bàn ăn, húp nước sì sụp.
Mẹ chồng
bỗng dưng lặng lẽ xuất hiện trước mặt Hy Lôi, Hy Lôi ngẩng đầu lên, giật nảy
mình:
- Mẹ, mẹ
chưa ngủ à?
- Tối ăn chưa
no à?
- Dạ không
phải, chỉ là tự nhiên ban nãy thấy đói quá thôi ạ.
- Nấu cơm
thì không ăn, đói thì chẳng phải trong tủ lạnh còn thức ăn thừa sao? Mì gói có
gì đâu mà ngon. Trước khi ngủ còn ăn cái này không sợ béo à.
- Con có béo
đâu, con không sợ.
Mẹ chồng lại
cằn nhằn mấy câu, thấy Hy Lôi không lên tiếng, lại sa sầm mặt đi vào phòng ngủ.
Hy Lôi húp
mì soàn soạt, nhai ngon lành mấy cọng rau, như cố tình muốn phát tiết nỗi tức
giận trong lòng.
Đã là ngày
thứ ba từ hôm Hứa Bân đi, Hy Lôi cảm giác nó dài như ba năm, cuối cùng cũng
hiểu câu “một ngày không gặp như đã ba thu”. Buổi trưa, anh mới gọi điện thoại
di động cho Hy Lôi, vừa nghe thấy giọng nói quen thuộc của Hứa Bân, nước mắt Hy
Lôi đã không kìm chế được, lăn ra:
- Sao giờ
anh mới gọi điện thoại cho em.
- Hi hi, nhớ
anh rồi hả, lúc anh ở nhà thì không đối xử tốt với anh, bây giờ hối hận rồi
phải không?
Hứa Bân vẫn còn tâm trạng để đùa, nghe thấy tiếng nghẹn ngào của
Hy Lôi, anh lại an ủi.
- Còn mấy ngày nữa là anh về rồi. Anh bận lắm, em tưởng
anh đi chơi à. Ngoan nhé, đừng cãi nhau với mẹ.
Vừa nghe nói
câu này, Hy Lôi lại nổi giận:
- Ai thèm
cãi hau với bà ấy? Ăn cơm cũng chẳng ăn no, làm gì còn sức mà cãi nhau?
- Sao lại ăn
không no?
- Anh về
nhìn thì biết, nhưng mà anh về chắc cũng chẳng nhìn thấy đâu. Thôi bỏ đi, không
nói nữa.
Buổi chiều
về đến nhà, bữa tối chỉ còn lại một đĩa dưa, làm nóng lại, nó phả ra cái mùi gì
đó khó chịu khiến axit trong dạ dày Hy Lôi như muốn trào ngược lên. Thực sự
không thể ăn được nữa, cô đành phải ăn cơm với tương ớt. Mẹ chồng đang ăn dưa
rất ngon lành, thấy thế bèn hỏi:
- Khó ăn thế
sao? Vất vả nấu ăn cho chị mà chị không ăn miếng nào? Chê không ngon thì đừng
về nhà ăn cơm.
Hy Lôi không
nói gì, hằm hằm bỏ ra ngoài.
Trưa ngày
thứ tư, Hy Lôi ngồi ở quán ăn gần cơ quan, một mình cô gọi một cái đầu cá, thịt
sốt chua ngọt, mấy món rau và một bát canh trứng, ăn ngon lành một bữa, ngay cả
bản thân cô cũng phải kinh ngạc với khả năng ăn của mình.
Ăn no xong, tâm trạng
cô cũng tốt hơn rất nhiều.
Trên đường
về nhà, Hy Lôi còn đang nghĩ, dù sao thì lúc trưa cũng ăn no rồi, buổi tối cho
dù mẹ chồng làm món gì cũng cứ ăn vài miếng lịch sự là được rồi.
Quả nhiên,
mẹ chồng lại hâm lại cái món dưa ấy, sau đó cho thêm ít mì vào nấu chung, Hy
Lôi thấy thế đã buồn nôn. Mẹ chồng liếc biểu cảm trên mặt Hy Lôi, ngước mắt lên
nói:
- Không muốn
ăn thì tự làm mà ăn. Hồi Hứa Bân học đại học, tôi ở nhà toàn ăn thế này cho đơn
giản! Cũng có chết đâu! Chị cao quý quá nên không ăn được à?
Cuối cùng Hy
Lôi không nhịn được, phản bác một câu:
- Sao mẹ
không cho Hứa Bân ăn những món này? Con có nói gì đâu, con không ăn là được chứ
gì.
Mẹ chồng á
khẩu, đúng lúc đó điện thoại di động của Hy Lôi đổ chuông, một số điện thoại
lạ. Nhấc máy nghe, là một giọng đàn ông như quen như lạ:
- Hy Lôi, là
tớ đây. Tớ về thành phố A rồi, cậu có thời gian không? Có thể ra ngoài gặp mặt
không?
Thì ra là
giọng của Châu Cường. Hy Lôi nhìn thấy anh mắt hoài nghi của mẹ chồng, lập tức
kìm nén niềm vui trong lòng, cố làm ra vẻ bình thản:
- Là cậu ạ,
cậu tới công tác à?
- Tớ cố ý
tới thăm cậu, có thời gian không, tiện không?
No comments
Post a Comment