SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 46 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 46 :CUỘC ĐỐI ĐẦU KHÓ CHỊU 2
Hy Lôi rửa tay rồi vào phòng bếp, trên cái bàn ăn rộng
lớn chỉ có một đĩa khoai tây xào, một đĩa thức ăn mặn, cái màn thầu đã nguội
ngắt và ít cháo loãng. Chẳng phải gọi điện giục cô về nhà ăn cơm sao? Hy Lôi
còn tưởng là mẹ chồng nấu món ăn nào ngon, bỗng dưng cảm giác thê lương trào
lên trong lòng. Cô đành ăn hết bát cháo nhỏ với mấy miếng khoai tây, sau đó ăn
một cái màn thầu rồi lặng lẽ đi rửa bát.
Ăn cơm xong, mẹ chồng vẫn đang ngồi đọc báo trong
phòng khách, tivi cũng bật lên. Tối hôm đó đài Hồ Nam có một tiết mục phỏng vấn
một ca sĩ mà Hy Lôi thích nhất, nếu là bình thường thì Hứa Bân sẽ chiều theo sở
thích của Hy Lôi, chuyển sang tiết mục mà cô muốn xem, mẹ chồng cũng chẳng nói
gì, còn lúc này, mẹ chồng đã bỏ báo xuống, bắt đầu xem vở kịch Hôn nhân là
vàng, Hy Lôi do dự một lát rồi đi vào phòng mình.
Gọi điện thoại cho Hứa Bân nhưng lại không có tín
hiệu.
Buổi sáng đi làm, cô nói với Tiểu Lộc nghe chuyện mẹ
chồng nấu cơm tối, Hy Lôi vô cùng tức giận:
- Rõ ràng là hai người thân quan trọng với bà ấy không
có nhà nên đồ ăn lập tức thay đổi, gọi điện thoại dặn tớ đừng ăn cơm ở ngoài
nhưng quay về, cậu đoán bà ấy cho tớ ăn cái gì? Một đĩa khoai tây xào, đĩa thịt
mặn. Bình thường con trai mà có nhà thì trên bàn ăn lúc nào cũng phải bảy, tám
món, chỉ tiếc là không thể gắp hết thức ăn trên bàn cho con trai.
Tiểu Lộc cười:
- Bà ấy không nấu cơm thì cậu tự vào bếp, muốn ăn gì
thì tự làm.
- Cái bếp đó tớ vào được à, cậu không biết đâu, đừng
nói là nấu cơm, buổi tối tớ vào bếp tìm cái gì đó ăn cũng sẽ đi theo tớ, hỏi tớ
tìm gì. Tớ mà nấu được bữa cơm, không nói tớ cho nhiều dầu thì cũng bảo tớ rửa
rau lãng phí nước, sau đó tớ chẳng vào bếp nữa. Ở trong cái nhà đó, mọi nơi đều
là thiên hạ của bà ấy, tớ chỉ là một người khách trọ, một người khách trọ không
có bất cứ bí mật hay đời tư nào.
Tiểu Lộc kiên nhẫn nghe Hy Lôi tố khổ, bất lực lắc
đầu.
Trước khi tan làm, mẹ chồng lại gọi điện thoại tới, Hy
Lôi vẫn về nhà đúng giờ. Vừa vào nhà, thấy mẹ chồng đang bận rộn gì đó trong
bếp, nồi cơm điện đang bốc khói nghi ngút, mùi thơm của cơm lan tỏa khắp phòng,
trong chảo cũng đang xào cái gì đó. mẹ chồng thấy Hy Lôi về bèn nói:
- Phải chờ thêm lát nữa, sắp xong rồi.
Hy Lôi nhớ
lại những lời chê trách của mình về mẹ chồng sáng nay ở cơ quan, trong lòng
thầm thấy hơi xấu hổ.
Lúc này, điện thoại của Hy Lôi đổ chuông, là một độc
giả nhiệt tình thường xuyên viết thư cho Hy Lôi, đã từng có nhiều ý kiến rất
hữu ích cho tạp chí, vài lần trò chuyện với nhau, coi nhau như những người bạn
dù chưa từng gặp mặt. Mấy hôm trước, tòa soạn thực hiện một hoạt động điều tra
độc giả, sau đó bầu chọn độc giả nhiệt tình nhất, gửi cho họ mấy món quà nhỏ,
trong đó có vị độc giả này. Đó là một độc giả nữ, tên là Tiểu Uyển, giọng nói
trong điện thoại rất ngọt ngào, nói là đã nhận được quà mà tạp chí gửi tới, rất
cảm ơn Hy Lôi, bây giờ cô đang ở gần nhà Hy Lôi, muốn gặp Hy Lôi để cảm ơn cô.
Hy Lôi có lẽ ngày trước trong lúc nói chuyện đã đề cập
tới vị trí nhà mình, không ngờ Tiểu Uyển lại nhớ, còn tới đây thăm. Hy Lôi thấy
hơi cảm động, luôn miệng nói:
- Được rồi, em chờ nhé, chị xuống luôn.
- Mẹ, con ra ngoài một lát rồi về ngay.
Ra tới cổng tiểu khu, từ đằng xa đã nhìn thấy một cô
gái mặc cái váy liền màu trắng, trong tay cầm một bó hoa, đang đứng giữa dòng
người qua lại, trông vô cùng nổi bật. Hy Lôi lại gần, vui vẻ chào:
- Hi, em là Tiểu Uyển phải không?
Tiểu Uyển trông còn rất trẻ, chỉ khoảng 20 tuổi, trên
mặt vẫn còn vẻ e thẹn của một cô gái mới lớn, được gặp biện tập viên mà mình
ngưỡng mộ, cô bé hơn rụt rè:
- Là chị Hy Lôi phải không ạ? Em là Tiểu Uyển. Em rất
thích tạp chí của các chị, thích những bài viết mà chị viết.
- Cảm ơn em! Bọn chị chắc chắn sẽ nỗ lực hơn để tạp
chí càng ngày càng tốt. Em từ xa chạy tới thăm chị, chị cảm động lắm.
Tiểu Uyển cúi thấp đầu, xấu hổ cười:
- Chị mới làm em cảm động, em có bao nhiêu ý kiến với
tạp chí của chị, thế mà còn chọn em làm độc giả nhiệt tình, tặng em một món quà
rất đẹp. Em vui lắm.
Món quà của tạp chí thực ra chỉ là một bộ mỹ phẩm, có lẽ
là món quà mà cô gái nào nhìn thấy cũng thích, không ngờ lạ đem lại niềm vui
lớn như thế cho Tiểu Uyển.
Tiểu Uyển đưa bó hoa trong tay cho cô. Đó là một bó
hoa thạch trúc màu tím rất dễ thương:
- Chị, cái này em mua trên đường đến đây. Cảm ơn chị,
em sẽ tiếp tục ủng hộ các chị. Chúc chị vui vẻ, tạm biệt!
Nói xong, cô bé
quay người bỏ đi. Đúng là một cô gái dễ thương. Hy Lôi nhìn theo cái dáng cô đi
đã xa, phảng phất như nhìn thấy mình hồi 20 tuổi, ngây thơ, mơ mộng, nhìn thế
giới toàn một màu hồng, trong lòng bỗng thấy cảm ơn cô bé vì chút niềm vui và
niềm hạnh phúc nho nhỏ mà cô bé mang lại.
Về tới nhà, mẹ chồng đã nấu xong cơm, thấy Hy Lôi về,
có vẻ không vui:
- Con đi đâu mà lâu thế.
Hy Lôi cắm bó hoa trong tay vào lọ hoa, niềm vui trong
lòng vẫn còn đong đầy:
- Một độc giả nhiệt tình tới thăm, tòa soạn bọn con tổ
chức hoạt động bốc thăm, cô ấy trở thành người may mắn, được tặng một món quà
nhỏ, cô ấy vui quá nên tặng bó hoa cảm ơn con. Đẹp không mẹ?
Mẹ chồng nhìn những bông hoa trong tay Hy Lôi, cảnh
giác hỏi:
- Độc giả nhiệt tình? Nam hay nữ?
- Con gái ạ. Tạp chí của bọn con chuyên dành cho con
gái đọc mà, con trai ai đọc mấy thứ đó.
Mẹ chồng “ồ” một tiếng rồi nói:
- Ăn cơm thôi.
Hy Lôi cũng đói rồi, vừa nhìn vào mâm cơm, thấy một
đĩa gì đó dính dính màu vàng, đó là món dưa muối Thúy Hoa rất nổi tiếng, mẹ
chồng vốn là người Đông Bắc, nhưng bà không lớn lên ở Đông Bắc, bởi vậy bà
không học được cách làm chính tông món ăn này, ngày trước từng làm một lần, bị
Hứa Bân đánh giá là siêu khó ăn, nên không bao giờ làm nữa. Hy Lôi thì chưa ăn
dưa Đông Bắc bao giờ, nhưng cũng cảm thấy món ăn này của mẹ chồng không ngon
mấy, giống như rau cải thảo ninh với thịt ấy.
No comments
Post a Comment