SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 40 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 40 :MUA NHÀ 1
Cuộc sống của Hy Lôi vẫn khó chịu như
thế.
Từ sau khi mẹ chồng lấy tiền để đầu
tư cổ phiếu, không bao giờ cô còn nghe thấy thông tin cổ phiếu lên hay xuống
nữa. Mẹ chồng cô thì dường như ngày càng quan tâm tới sự thay đổi của cô, Hy
Lôi hơi mệt mỏi, đau đầu hay sốt là bà lại vô cùng căng thẳng, đưa Hy Lôi đi
khám bệnh, rồi hỏi bác sĩ bằng giọng điệu vô cùng mong mỏi:
- Có phải cháu nó mang thai không ạ?
Nếu nhận được câu trả lời phủ định,
mặt bà lập tức sa sầm xuống, lẩm bẩm nói:
- Lạ thật!
Tháng nào Hy Lôi cũng “bị” rất đúng
ngày, mẹ chồng nếu nhìn thấy băng vệ sinh trong thùng rác là mặt lại sưng lên
như bị ai đánh, mấy ngày liền đá thúng đụng nia. Hy Lôi ở nhà lúc nào cũng phải
thận trọng, không dám nổi giận, cuối cùng tìm được nguồn gốc “căn bệnh” của bà,
khi kinh nguyệt tới, băng vệ sinh thay ra cũng không dám vứt vào thùng rác mà
nhét vào túi rồi lúc nào ra ngoài thì vứt.
Cuối cùng mẹ chồng không nhịn được
nữa, sau bữa tối, nhân lúc bên cạnh không có người, bà thận trọng hỏi:
- Hy Lôi, có phải con bị bệnh gì
không, hay là đến bác sĩ khám xem sao?
- Dạ không có! Con khỏe lắm, mấy hôm
nay có bệnh tật gì đâu.
Hy Lôi không hiểu mẹ chồng nói thế là có ý gì.
- Ý mẹ là có phải con mắc bệnh gì như
kiểu vô sinh mà con không biết, đi khám xem sao nhé.
Lúc này Hy Lôi mới hiểu ý của mẹ
chồng, vừa xấu hổ vừa giận:
- Không có, không đâu.
- Thế con còn uống thuốc tránh thai
nữa không?
- Không, không ạ!
Hy Lôi lập tức
lắc đầu.
- Lạ nhỉ! Thế sao bây giờ vẫn chưa có
thai!
Mẹ chồng vừa ra ngoài, vừa lẩm bẩm nói, sau đó quay lại nhìn vào phòng
Hy Lôi một cái, rồi lại nói:
- Không được, ngày mai mẹ sẽ đưa con
đi khám.
Hy Lôi nghe mẹ chồng nói thế thì đau
cả đầu.
Hơn 10 giờ tối Hứa Bân mới tiếp khách
xong, say mèm quay về nhà, vừa bước vào phòng đã nằm phịch xuống giường, nhìn
Hy Lôi đang giận dữ nhìn mình, Hứa Bân lại mượn hơi rượu, cười hỉ hả:
- Bà xã, bà xã, anh yêu em lắm, yêu
em lắm!
Hy Lôi lắc lắc Hứa Bân, nói:
- Anh thực sự yêu em không?
- Yêu!
Hứa Bân lúc này đã hơi mơ
màng, một âm thanh mơ hồ thoát ra từ cổ họng.
- Thế bọn mình thuê cái nhà rồi ra
ngoài ở nhé.
Hứa Bân lại ngẩng đầu lên:
- Vì sao chứ? Em chê nhà anh không đủ
tốt à!
- Không phải, mẹ anh bây giờ thấy em
không có thai, nói là em bị vô sinh, bắt em ngày mai đến bệnh viện kiểm tra, em
không chịu nổi, em muốn chuyển ra ngoài.
- Được thôi, chuyển ra ngoài, chuyển
ra ngoài!
- Thật không? Anh đồng ý rồi đấy nhé!
Hy Lôi kinh ngạc đẩy đẩy Hứa Bân, anh đã vang lên tiếng ngáy đều đều, miệng
lẩm bẩm nói gì đó, tất cả chỉ là những lời nói trong lúc say của anh thôi.
Trái tim Hy Lôi lại lạnh lẽo như
băng.
Ngày hôm sau là cuối tuần, bố chồng
dậy từ sớm để đi tập thể dục, mẹ chồng thì sáng sớm đã gọi to ngoài phòng
khách:
- Dậy thôi, dậy thôi.
Hứa Bân nghe thấy, lật người một cái
rồi ngủ tiếp. Hy Lôi cũng nghe thấy tiếng gọi của mẹ chồng, thấy Hứa Bân chẳng
có phản ứng gì, cũng thản nhiên ngủ tiếp.
Vừa mới nhắm mắt vào đã nghe thấy
tiếng “cốc cốc”, Hy Lôi tưởng là âm thanh do mẹ chồng quét nhà gây ra nên không
để ý. Một lúc sau, tiếng cốc cốc dừng lại, cửa phòng ngủ cọt kẹt một tiếng, Hy
Lôi lập tức tỉnh giấc, ngồi dậy. Thấy mẹ chồng đang thò nửa người qua khe cửa,
nói:
- Dậy đi, nhìn xem mấy giờ rồi!
No comments
Post a Comment