SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 41 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 41 :MUA NHÀ 2
Hy Lôi dụi mắt, mới 8 rưỡi sáng thôi
mà. Hứa Bân cũng thức giấc, cằn nhằn:
- Ngày nghỉ cũng không cho người ta
ngủ thêm một chút! Bực mình!
Mẹ chồng mặc kệ, lại nói:
- Hy Lôi, dậy đi, mẹ đưa con đi khám
bệnh!
Hứa Bân thấy mẹ nói thế cũng tỉnh
hẳn, hỏi Hy Lôi:
- Em bị ốm à, không khỏe chỗ nào?
Hy Lôi bực mình đẩy tay Hứa Bân ra:
- Không sao, vẫn khỏe lắm.
Mẹ chồng đi tới sát bên giường, kéo
dài giọng nói:
- Có bệnh thì đi khám sớm, biết là
mình mắc bệnh gì thì mới uống thuốc được chứ, cho dù là có bệnh thì bố mẹ đều
là người hiểu biết, cũng không chê bai gì đâu.
Hứa Bân ngơ ngác. Hy Lôi không chịu
được nữa:
- Con không bị bệnh, con không bị
bệnh!
- Mẹ, rốt cuộc là làm sao?
Hứa Bân
hỏi.
- Các con đã cưới lâu thế rồi mà
không thấy có thai, mẹ sốt ruột lắm nên muốn đưa Hy Lôi đi khám xem có phải bị
bệnh gì không, nhưng mà nó không chịu đi.
Hứa Bân biết rõ nguồn cơn thì cười
khổ:
- Mẹ, mẹ đừng có lo lắng vớ vẩn được
không? Ra ngoài đi, để con ngủ thêm lát nữa.
Mẹ chồng vẫn kiên trì bắt Hy Lôi đi
bệnh viện. Cuối cùng Hy Lôi không nhịn được nữa, bùng nổ:
- Con không bị bệnh, cho dù có bị thì
tự con cũng biết đi khám, con không phải trẻ con, không cần người khác phải đưa
đi. Còn nữa, cưới được bao lâu rồi? Mới nửa năm là cùng, nửa năm không có thai
thì bảo là bị vô sinh sao? Lần đầu tiên con nghe nói thế đấy. Vả lại con dùng
biện pháp ngừa thai vì không muốn có con ngay bây giờ, con không bị bệnh!
Vừa nói xong, mẹ chồng đã khựng lại,
dõng dạc chất vấn:
- Biện pháp gì, thuốc của chị tôi vứt
hết đi rồi, chị còn dùng biện pháp gì?
Hy Lôi nhảy xuống giường, lồng ngực
phập phồng:
- Con dùng biện pháp gì mẹ không phải
lo, đây là đời tư của con, con muốn có con lúc nào là chuyện giữa vợ chồng con,
không để người khác điều khiển đâu.
Mẹ chồng nghe thấy thế thì càng nóng
ruột, mình đã mất bao nhiêu công sức để vứt thuốc ngừa thai của Hy Lôi đi,
không ngờ con dâu vẫn lén sử dụng phương pháp khác. Bà giận quá, lục lọi khắp
phòng, tủ đầu giường, bàn đọc sách, ngăn kéo.
Hy Lôi nhìn bà mẹ chồng như đang nổi
điên, rồi nhìn Hứa Bân vẫn ngồi ngây như phỗng trên giường thì hét lên:
- Hứa Bân, anh có làm gì đi không hả?
Hứa Bân bất lực xuống giường, kéo mẹ
mình lại, khuyên:
- Mẹ, đừng tìm nữa, sao mẹ không chịu
nhớ cho con, đừng tùy tiện lục lọi đồ của người khác.
Mẹ chồng chẳng ngẩng đầu lên, miệng
vẫn cằn nhằn:
- Cái gì mà người khác, đây là nhà
của tôi, tôi không được tìm đồ sao. Để ở đâu? Ở đâu? Lấy ra cho tôi!
- Mẹ!
Hứa Bân hét lên một tiếng,
cuối cùng cũng nổi cáu với mẹ,
- Mẹ, mẹ để con sống vài ngày yên ổn được không?
Mẹ chồng giật mình trước tiếng hét
của con trai, đứng khựng lại, rồi ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh buốt, bắt đầu
khóc rấm rứt:
- Tôi có gì sai, tôi muốn sớm có cháu
thì có gì sai? Anh chị ngày nào cũng đi làm, một mình tôi ở nhà cô đơn, chẳng
có ai để nói chuyện, tan làm rồi còn hầu hạ anh chị ăn uống, rồi ai lại làm
việc đó, người xem tivi cùng tôi cũng chẳng có, vợ anh cả ngày sưng sỉa mặt mày
với tôi, nhà này lạnh lẽo như không người, chẳng có chút sinh khí, tôi muốn có
đứa cháu thì sai sao?
Mẹ chồng nói rất đau lòng, nước mắt
nước mũi giàn giụa, Hứa Bân và Hy Lôi đều không nói gì nữa.
Hứa Bân thương mẹ, dìu bà đứng dậy,
khuyên nhủ:
- Mẹ, đừng khóc nữa, để con khuyên Hy
Lôi, được không?
Nhưng Hy Lôi vẫn kiên trì với lý lẽ
của mình, sao cô có thể khuất phục trước ý chí của mẹ chồng được. Thấy Hứa Bân
ngả về phía mẹ anh, Hy Lôi lập tức thể hiện rõ lập trường của mình:
- Bao giờ sinh con tự con có kế
hoạch, con không để người khác làm đảo lộn cuộc sống của con đâu. Mọi người mà
ép con, con sẽ ra ngoài ở.
- Ai bảo ra ngoài ở?
Bên ngoài vang
lên tiếng của bố chồng, không biết ông về nhà từ lúc nào, thấy cả nhà như đang
có chiến tranh, bèn bước vào phòng hỏi,
- Ai muốn chuyển ra ngoài? Sao thế? Lại
cãi nhau à, có vấn đề gì thì cùng nhau giải quyết mà, hở một chút là đòi chuyển
ra ngoài, đều là người một nhà cả, truyền ra ngoài người ta lại cười cho.
Lời nói của bố chồng như đang muốn an
ủi mọi người, nhưng đã thể hiện rõ lập trường của ông:
“Không thể chuyển!”.
Hy Lôi nghĩ lại cuộc sống gò bó, tù
túng sau này mà cô phải chịu đựng, trái tim đã một màu đen tối.
Mẹ chồng lại tố cáo với chồng:
- Em đã bảo nó mau sinh một đứa bé mà
nó không chịu, cãi lời em, cả ngày lén uống thuốc ngừa thai!
Bố chồng đỡ bà đứng dậy, nói:
- Đi thôi, về phòng, chuyện sinh con
thì từ từ bàn sau!
Khi ông nói câu này, quay sang liếc Hy Lôi một cái, lần
đầu tiên ông thể hiện rõ lập trường của mình, ông ủng hộ vợ mình, muốn con dâu
sinh một đứa con, chỉ có điều phải bàn bạc cẩn thận.
Bố mẹ chồng đã ra ngoài. Hứa Bân vẫn
im lặng. Hy Lôi mở lời:
- Em không chịu nổi mẹ anh nữa, em
phải chuyển ra ngoài, ngày mai em sẽ đi tìm nhà.
No comments
Post a Comment