SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 39 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 39 :TRẬN CHIẾN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU CỦA MAI LẠC 5
- Mẹ đừng tin mấy lời ông thầy bói đó
nói nữa, họ lừa mẹ đấy. Nói không chừng bây giờ cô ấy đã mang thai gái rồi, mẹ
đi thì nó biến thành con trai chắc.
Bà lão vừa nghe thế đã quát Mai Lạc:
- Đều tại chị, đến lúc đó mà không đẻ
được con trai thì chị cẩn thận với tôi.
Cái chân bị thương của Mai Lạc lúc
này đang đau, bị mẹ con họ nói mãi bực cả mình, thấy mẹ chồng lại ở lại, kế
hoạch chu đáo của mình bị hỏng, nhất thời lửa giận cũng bốc lên:
- Nói đủ chưa hả? Con trai, con trai,
tôi bị thương rồi, tôi rất khó chịu, thế mà chỉ nghĩ đến sinh con trai, không
đẻ con trai thì chết chắc!
Bà mẹ chồng thấy thế cũng nổi nóng,
Tùng Phi thấy việc không hay bèn vội vàng khuyên nhủ, quay sang mắng Mai Lạc:
- Sao lại nói thế! Hỗn quá!
Đúng lúc đó Hy Lôi bước vào phòng
bệnh nên ba người mới không cãi nhau nữa.
- Còn đau không?
- Hơi hơi thôi!
Mai Lạc thấy Hy Lôi
tới thì tâm trạng khá hơn một chút.
- Đứa bé không sao chứ?
Hy Lôi hỏi.
Bà lão thấy hỏi tới đứa bé thì lại chen ngang:
- Cháu nội tôi mà làm sao thì chị
liệu hồn với tôi!<>
Mai Lạc bực bội quay đầu đi, Tùng Phi
lại khuyên mẹ ra ngoài.
- Đứa bé không sao nhưng tớ thì có.
Hy Lôi an ủi bạn:
- Chân đau một chút thôi, không sao,
chịu khó dưỡng bệnh, hay là cậu xin cơ quan cho nghỉ đi, như thế này cũng có đi
làm được đâu.
- Tớ không phải nói là chân đau, tớ
nói bà ấy, lẽ ra chuẩn bị về rồi, giờ chân tớ bị thương, bà ấy lại có lý do để
không về nữa.
Hy Lôi hạ thấp giọng hỏi:
- Cậu nghĩ ra cách gì để bà ấy về à?
Mai Lạc kéo Hy Lôi ghé sát mặt mình,
rồi kể lại đầu đuôi cho bạn nghe, Hy Lôi bật cười:
- Trời ơi! Cách này mà cậu cũng nghĩ
ra, trong đầu cậu chứa cái gì thế hả!
- Suỵt! Nỏi nhỏ thôi, tớ học theo
trong “Hồng lâu mộng” mà.
- Giỏi ghê nhỉ! Cậu cứ yên tâm dưỡng
bệnh đi, chân cậu bị thương, không thể đi làm được, cũng không thể bắt Tùng Phi
nghỉ làm ở nhà phục vụ cậu đúng không? Mẹ anh ấy tạm thời không về cũng tốt,
khi nào khỏe lại thì cậu nghĩ cách khác! Cái đầu thông minh thế này cơ mà, tớ
chịu không nghĩ ra được cách như thế, cả ngày chỉ biết ở nhà buồn bã rơi nước
mắt, khiến bản thân mình cũng một đống bệnh.
Tùng Phi ở bên ngoài khuyên nhủ mẹ
mãi, bà lão bước vào, sa sầm mặt nói:
- Tôi không về nữa. Chân chị bị
thương, con trai tôi còn phải kiếm tiền để nuôi cái nhà này, không có sức lực
chăm sóc chị nữa. Nó bảo rồi, ông thầy bói đó chỉ nói bừa thôi, không tin được,
nên tôi không về nữa. Nó hứa với tôi rồi, sẽ tìm một người quen để siêu âm,
kiểm tra xem là con trai hay con gái, để tôi còn yên tâm.
Tùng Phi cũng an ủi Mai Lạc:
- Dưỡng thương đi, không sao đâu, nói
chuyện tử tế với mẹ, đừng cãi lời, nhường mẹ một chút, anh đi làm cũng phải để
anh yên tâm chứ, đúng không?
Mai Lạc vừa nghe nói đi siêu âm để
xác định giới tính đã tỏ ra khinh bỉ Tùng Phi:
- Anh giỏi thật đấy, tìm người quen
để xác định là con trai hay con gái, thế là con gái thì sao?
Tùng Phi ngượng ngùng cười, nhìn mẹ
một cái, nói khẽ:
- Thì cứ nịnh mẹ trước đã, đừng tưởng
thật!<>
Tùng Phi phải đi làm, bà lão tiễn con
trai ra ngoài.
Mai Lạc nhìn theo cái lưng đã ra đến
cửa, nghiến răng nói:
- Nhìn xem, một cặp mẹ con ngu dốt,
nhìn Tùng Phi nhà tớ biến thành cái gì rồi kìa. Tớ thực sự nghi ngờ không biết
có phải anh ấy bị tẩy não rồi không.
- Được rồi, Tùng Phi thế là tốt lắm
rồi, với cái tính cách đanh đá ấy của cậu, cả ngày người ta nhường nhịn cậu,
cậu đừng khiến anh ấy khó xử nữa.
- Cậu lại còn nói tớ à, lúc nào cũng
cả mớ đạo lý.
Đúng thế! Người trong cuộc thì mê,
bản thân mình khi phải rơi vào trường hợp tương tự, vì sao cũng chẳng có tí trí
tuệ nào nữa? Ngày trước khi cô buồn bã thì đều là Mai Lạc an ủi cô, giờ Mai Lạc
biến thành người kể khổ, còn Hy Lôi thì như một bác sĩ tâm lý, thực ra cô cũng
là bệnh nhân mà! Bác sĩ không thể tự chữa bệnh ình có lẽ là đạo lý này.
Mai Lạc nhanh chóng được xuất viện,
xin cơ quan nghỉ phép để ở nhà dưỡng thương. Chiến tranh với bà mẹ chồng cũng cứ
thế tiếp diễn. Phản ứng thai kỳ giai đoạn đầu đã bớt dần, cô lại thấy ngon
miệng trở lại, lúc nào cũng đói, trong đầu lúc nào cũng chỉ nghĩ tới những món
ăn ngon, ngày nào Mai Lạc cũng phải nói với mẹ vài lần:<>
- Mẹ, nấu ăn đừng cho thêm nước được
không? Nấu ăn cho thêm ít dầu được không?
Còn bà lão thì ngày nào cũng hỏi con
trai:<>
- Đã tìm được người quen chưa? Bao
giờ thì đi siêu âm?
Tùng Phi ngày nào cũng phải đau đầu
đối phó với mẹ và vợ, mệt mỏi vô cùng.
No comments
Post a Comment