SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 36 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 36 :TRẬN CHIẾN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU CỦA MAI LẠC 2
Hy Lôi nghe Mai Lạc tố khổ, không
biết nên nói gì để an ủi bạn, tự mình cũng còn đang trong đầm lầy mà!
Mai Lạc hình như coi Hy Lôi như một
cái thùng rác để phát tiết, vẫn nói mãi không thôi:
- Tối nào cũng thế, lúc nào không xem
kịch thì thân mật kéo tay tớ, nói bằng cái giọng địa phương nặng nề rằng, nhất
định phải sinh cho nhà bà một đứa con trai! Bây giờ ngay cả Tùng Phi tối nào
trước khi đi ngủ cũng phải áp tai vào bụng tớ, nói bằng giọng đầy hy vọng rằng,
vợ ơi, nhất định phải sinh cho anh đứa con trai nhé. Thế là sao, không sinh
được con trai thì giết tớ à? Hay là bỏ tớ? Tớ cứ sinh đứa con gái, tớ thích con
gái, kệ cha họ.
Mai Lạc nói một hơi, Hy Lôi rót cho
bạn cốc nước:<>
- Nghỉ một lát đi, uống cốc nước.
Cô uống một ngụm nước, lại càng thấy
bức xúc hơn, tiếp tục “thuyết trình”:
- Vì sao? Ai cho họ cái quyền đó, vì
bà ấy nuôi người đàn ông của tớ thì có quyền kiểm soát cuộc đời tớ sao, thì có
thể chen chân vào cuộc sống của tớ sao? Vì sao?
Nói mãi, Mai Lạc bỗng dưng
bưng mặt khóc.Lúc này thì Hy Lôi sợ thực sự:
- Cậu không sao chứ? Sao thế, sao lại
nghiêm trọng thế?
Mai Lạc không nhận chiếc khăn giấy mà
Hy Lôi đưa cho, vẫy tay gọi nhân viên phục vụ mang ột chai rượu. Hy Lôi vội
vàng ngăn lại:
- Cậu điên rồi à? Giờ cậu đang mang
thai, không được uống rượu, cũng không được khóc, như thế không tốt cho đứa
nhỏ.
Mai Lạc ngước đôi mắt mọng nước lên,
nói:
- Hy Lôi, cậu không biết đâu, tớ chưa
bao giờ nói với ai cả, con người tớ vốn sĩ diện, trước khi cưới, lần đầu tiên
tới nhà anh ấy, cậu biết mẹ anh ấy nói gì tớ không? Nhìn tớ từ trên xuống dưới
rồi bảo tớ gầy quá, mông thì nhỏ, hông cũng nhỏ, không sinh được con trai, nói
là tướng của tớ không có phúc, bảo con trai bà đừng yêu tớ nữa.
- Tớ ngồi trên
tàu một đêm, tới nhà anh ấy đến miếng nước cũng không được uống. Cuối cùng một
mình tớ bỏ đi, mua vé tàu hỏa, đi về ngay trong ngày. Nếu không phải sau đó
Tùng Phi xin lỗi tớ, nếu không phải vì tớ kiên trì thì bọn tớ cũng không thể đi
đến được ngày hôm nay. Giờ đây dựa vào sự nỗ lực của bản thân mình, tớ mua được
nhà ở thành phố này, bà ta lại chạy tới làm đảo lộn tất cả.
Hy Lôi thấy Mai Lạc đau lòng như thế,
phút chốc cũng thấy đau lòng theo, cũng rơi nước mắt:<>
- Đừng nói nữa, cậu nói làm tớ cũng
thấy khó chịu, có cách gì đây, tớ cũng đang phải xoay tròn trong một cuộc sống
không có lối thoát! Hay là bảo Tùng Phi nghĩ cách gì đó để mẹ anh ấy về quê đi!
- Đúng, tớ không thể để người đàn bà
đó hủy hoại cuộc sống của tớ được.
Tớ phải đòi lại lãnh thổ của tớ. Con quỷ
Nhật Bản chúng ta còn đuổi đi được, tớ không tin một bà già nhà quê mà lại tài
giỏi hơn thế.
Mai Lạc nghiến răng nói, một lúc sau,
lại toét miệng cười.
- Đi thôi, đi mua quần áo cho con gái
nuôi của tớ nào.
Hai người lau nước mắt, lại nở nụ
cười tươi tắn rồi đi ra khỏi nhà hàng.
Mua mấy bộ quần áo cho đứa bé, rồi
mua cả váy bầu cho Mai Lạc, hai người vui vẻ ra về. Mai Lạc kéo tay Hy Lôi:
- Đi nào, lên nhà tớ, gặp bà mẹ chồng
của tớ. Bà ấy hiếu khách lắm, thế nào lát nữa sẽ nấu cơm đãi cậu.
Dù sao Hy
Lôi cũng không muốn về nhà để nhìn bộ mặt sầm sì của mẹ chồng mình nên theo Mai
Lạc tới nhà cô.
Tùng Phi vẫn đi làm thêm chưa về, mẹ
chồng ra mở cửa, trông bà có vẻ là người hiền từ, vừa thấp vừa gầy, trên mặt
hằn rõ vết chân chim. Trên salon còn để mấy bộ quần áo may từ vải hoa, đều là
tay nghề của bà, đúng như những gì Mai Lạc nói, điểm khác biệt giữa bà và mẹ
Hứa Bân là bà rất hiếu khách, thấy khách tới nhà, bà bèn mời vào nhà ngồi, nói
chuyện rất nhiều, mang mấy bộ quần áo nhỏ mà bà may ra cho Hy Lôi xem, Hy Lôi
cũng nghe hiểu tiếng của bà, ý là hỏi cô có đẹp không.
Hy Lôi xem kỹ lại, vải hoa là vải
bông, đường may rất khéo, chỉ có điều kiểu dáng và hoa văn hơi quê, nên cô chỉ
nói:<>
- Đẹp ạ!
Bà lão cứ như thể gặp tri kỷ:
- Con nghe kìa, con nghe kìa, bạn con
bảo là đẹp mà! Nó cứ nói là cái này không đẹp, không đẹp bằng quần áo chó mặc,
có ai nói con trai mình thế không cơ chứ?
Mai Lạc không nhịn được lại chen
ngang:
- Sao mẹ biết là con trai?
Vừa nãy bà lão nói chuyện với khách
rất hiền hòa, khách khí, nay bỗng dưng trở nên hằn học:
- Tôi nói đó là con trai thì là con
trai, không phải con trai thì chị không xong với tôi đâu.
Hy Lôi vội vàng cười giả lả:
- Bác ơi, tư tưởng của bác lạc hậu
quá, bây giờ con trai hay con gái đều như nhau, chẳng phải chúng ta đều là phụ
nữ sao? Sao bác lại coi thường bản thân mình thế?
Bà già nghe thấy thế, bỗng dưng giả
bộ bị điếc:
- Cái gì? Cô nói gì thế?
Hy Lôi bất lực cười, bị Mai Lạc kéo
vào phòng ngủ.
- Cậu xem cái dáng vẻ độc ác của bà
ấy với tớ chưa? Lần nào tớ nói với bà ấy là chưa chắc đã sinh được con trai thì
bà ấy cứ như thể sắp ăn tươi nuốt sống tớ đến nơi.
- Tùng Phi không nói gì sao?
- Bà ấy khôn lắm! Trước mặt con trai
bà ấy, cho dù tớ nói gì cũng vẫn tỏ ra rất hiền hòa, con trai vừa đi là thái độ
thay đổi luôn. Cái lần mà Tùng Phi giặt quần lót cho tớ ấy, lúc đó bà ấy chỉ
mắng con trai vài câu, ngày hôm sau lúc con trai không có nhà, nói với tớ là đồ
đàn bà hư hỏng, tôi nói cho chị biết, mấy món đồ bẩn thỉu của chị đừng bắt con
trai tôi động vào, nếu còn bắt nó giặt thì cẩn thận tôi lột da chị ra. Cậu nghe
đi, mẹ chồng cậu biến thái đến đâu thì cũng có bao giờ nói những câu như thế
không?
No comments
Post a Comment