SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 37 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 37 :TRẬN CHIẾN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU CỦA MAI LẠC 3
- Trời ơi!
Hy Lôi trợn tròn mắt,
-
Bà ấy là phù thủy à?
Không lâu sau, quả nhiên bà lão bước
vào phòng gọi họ ra ăn cơm, Hy Lôi còn thoái thác:
- Cháu không ăn đâu ạ, cháu phải về
nhà bây giờ.
- Cơm đã nấu xong xuôi rồi, ăn luôn ở
đây đi.
Bà lão rất nhiệt tình. Mai Lạc cũng đánh mắt ra hiệu cho Hy Lôi, Hy
Lôi đành ngồi lại. Vừa nhìn vào bàn ăn, chỉ có hai món ăn, đều đựng trong cái
bát to như cái chậu.
Một bát là canh bí đao nấu sườn, chỉ
thấy có bí đao, sườn thì được hai, ba miếng, lại còn mặn chát nữa chứ. Mai Lạc
hỏi:
- Mẹ, một cân sườn con mua sáng nay
đâu?
Bà lão cúi đầu ăn cơm:
- À, ở trong nồi ấy, để dành cho Phi
Phi! Nó chạy đi chạy lại bên ngoài cả ngày, mệt, bảo nó ăn nhiều một chút,
chẳng biết thương chồng gì cả, lúc nào cũng chỉ biết ăn một mình.
Hy Lôi cười thầm trong bụng, điểm này
thì bà ấy giống y như mẹ của Hứa Bân.
Hy Lôi vốn dĩ ăn cơm rất ít, lại kén
ăn, thức ăn mặn chát như thế, mà cũng không được ngon lắm, bởi vậy cô chỉ ăn
một bát cơm rồi nói là no rồi.
Mai Lạc nổi giận, tự mình chạy ra nồi
nhặt sườn.
Bà lão lúc này mới để ý quan sát Hy
Lôi, nói:
- Ăn thế mà đã no rồi à, con dâu bác
phải ăn hai, ba bát mới no.
- Cô ấy giờ đang mang thai, ăn cho
hai người mà bác, đương nhiên phải ăn nhiều rồi.
- Nhìn cô gái này xem, nét mặt đẹp
quá, vừa nhìn là biết có phúc, chắc chắn sẽ sinh con trai.
Một câu nói của bà
lão khiến Hy Lôi ngượng ngùng. Bản thân cô mặc dù gầy nhưng đúng là mặt cô tròn
trịa hơn Mai Lạc một chút.
Bà lão lại hỏi nhỏ:
- Tùng Phi nhà bác sau này mới quen
cháu à?
Hy Lôi không hiểu ý bà, nói:
- Dạ vâng, cháu là bạn của Mai Lạc,
hai người họ yêu nhau rồi thì cháu mới quen Tùng Phi.
Bà lão có vẻ tiếc rẻ:
- Bác nói rồi mà, nếu không thì chắc
chắn nó sẽ chọn cháu.
Câu nói này vừa thốt ra đã khiến Hy
Lôi giật mình, vội vàng đứng lên. Như thế này chẳng phải là đang phá hoại tình
cảm giữa cô với Mai Lạc sao?
Mai Lạc lại gần, hiển nhiên là đã
nghe thấy lời của bà lão, nhưng không hề phật lòng.
Lúc tiễn Hy Lôi ra về, Mai Lạc nói:
- Thế nào, mở mắt ra chưa? Bây giờ
nhìn con gái nhà hàng xóm cũng thấy là hơn tớ, đều sinh được con trai, đều xứng
với con trai của bà ấy.<>
- Cậu thực sự phải nghĩ cách gì đó,
để đuổi mẹ Tùng Phi về quê thôi.
Mai Lạc cười bí hiểm:
- Tớ đã nghĩ ra một cách rồi, cậu chờ
mà xem.
Hôm nay là cuối tuần, Tùng Phi được
nghỉ, Mai Lạc đề nghị cả nhà ra ngoài thay đổi không khí, bà lão vừa nghe nói
thế đã vui lắm, từ khi bà tới thành phố A vẫn chưa chính thức được đi chơi ở
đâu:
- Đi đi, đi đi, mẹ không biết đường,
đến đây mà đã đi được đâu đâu.
- Thế đi đâu ạ?
Tùng Phi hỏi.
Mai Lạc đề nghị:
- Nghe nói hoa anh đào ở chùa Ân Hòa
nở rồi, nhà mình đi ngắm hoa anh đào nhé!
Bà lão vui vẻ cười.
Vừa ra khỏi nhà, Mai Lạc đang định
gọi xe thì bị Tùng Phi ngăn lại, cố sức nháy mắt ra hiệu với Mai Lạc:
- Cũng không xa, lãng phí tiền!
Mai
Lạc biết, anh sợ bà lão lại chê hai vợ chồng không biết tiết kiệm.
Cả nhà đành ngồi xe buýt. Vừa lên xe,
lập tức đã có một phụ nữ trung niên nhường ghế cho Mai Lạc, Mai Lạc vẫn chưa
quen lắm, thực ra cô chỉ mới ba tháng, bụng cũng chưa to lắm, có lẽ vì cô mặc
một cái váy bầu rộng nên thu hút sự chú ý của mọi người, cô ngượng ngùng cười
nói:
- Cảm ơn chị!
Người phụ nữ hiền hòa cười:<>
- Không sao, tôi cũng chuẩn bị xuống
xe mà.
Sau đó chị đi về phía cửa sau của xe. Thực ra nếu để ý thì thấy những
người nhường ghế cho bà bầu đa số đều là những người phụ nữ đã từng sinh nở,
chỉ có phụ nữ mới hiểu nỗi vất vả của người phụ nữ có thai.
Mai Lạc vừa mới định ngồi xuống thì
thấy Tùng Phi níu tay mẹ, chỉ vào ghế nói:
- Mẹ, mẹ ngồi đây!
Bà lão không
thấy người khác nhường ghế cho Mai Lạc ngồi, chẳng nghĩ ngợi gì, ngồi xuống
luôn, vui vẻ nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm cảnh. Lửa giận trong lòng bốc lên, Mai
Lạc hằn học lườm Tùng Phi một cái, nghiến răng nói nhỏ:
- Tôi không phải là vợ anh à? Tôi
đang mang thai con của ai hả? Chưa thấy ai làm chồng như anh, ghế người ta
nhường cho tôi cơ mà!
Tùng Phi cười lấy lòng:
- Có phải là em đi lại khó khăn đâu,
đừng ngạc nhiên thế, không thể nào để con thì ngồi, mẹ thì đứng chứ.
- Thế vừa nãy lúc tôi gọi xe sao anh
không cho? Anh thì hiểu cái gì, 3 tháng đầu là quan trọng nhất.
Lúc này bên
cạnh lại có một người xuống xe, Mai Lạc mới ngồi xuống. Trận phong ba ban nãy
mới tạm dừng lại. Ánh mặt trời rọi qua ô cửa sổ, tràn vào trong xe, nhưng trái
tim Mai Lạc vẫn lạnh lẽo như băng. Vì sao? Mẹ chồng tới ở, người đàn ông dịu
dàng, chu đáo trước đây bỗng dưng biến mất không để lại dấu vết, trở thành một
người con trai hiếu thuận với người đàn bà khác. Cô thầm hạ quyết tâm, nhất
định phải thành công trong việc đuổi bà lão về quê.
No comments
Post a Comment