SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 35 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 35 :TRẬN CHIẾN MẸ CHỒNG NÀNG DÂU CỦA MAI LẠC 1
Việc làm này của Hy Lôi khiến Mai Lạc
mắng cô một trận té tát.
Trong quán thịt bò bít tết mà hai
người thường đi, khi Mai Lạc ăn xong suất thịt bò tái thứ hai, nghe Hy Lôi kể
kế hoạch kiếm tiền, suýt nữa thì nổi đóa lên:
- Óc cậu có vấn đề à? Bị ngâm nước à?
Cậu nhiều tiền thì cho tớ một ít, tớ còn nhớ ơn cậu. Xong rồi, xong rồi, một cô
gái có vẻ rất thông minh, sao giờ lại làm một việc ngu xuẩn như thế, ý của ai
hả? Mẹ chồng cậu? Hay là Hứa Bân?
Tính cách nóng như lửa của Mai Lạc
cộng với dáng vẻ nhe nanh múa vuốt của cô thu hút sự chú ý của rất nhiều thực
khách trong quán.
Hy Lôi vội vàng khuyên bạn ngồi
xuống:
- Cậu nói nhỏ một chút, để ý hình
tượng của mình chứ.
- Thế cậu nói xem, sao cậu lại làm
cái chuyện ngu ngốc thế?
Mai Lạc ngồi xuống.
Hy Lôi nói:
- Có sao đâu, tớ cũng suy nghĩ rất
lâu rồi, không thua được đâu, cho dù có thua thì mẹ anh ấy nói...
Chưa chờ Hy Lôi nói hết, Mai Lạc đã
dùng ngón tay dí lên trái Hy Lôi:
- Sao mà cậu không chịu hiểu hả? Tớ
không nói về vấn đề thị trường cổ phiếu lên hay xuống. Vấn đề là cậu đưa tiền ẹ
chồng cậu, khi cậu muốn dùng, cậu có thể dễ dàng lấy về không? Còn nữa, vì sao
không dùng tên cậu để mở tài khoản!<>
Hy Lôi vẫn tỏ ra rất ngốc nghếch:
- Không sao đâu, mặc dù mẹ anh ấy
nhiều lúc rất đáng ghét, quan hệ với tớ cũng chả ra gì, nhưng dù sao cũng là
tiền của tớ, bà lấy qua Hứa Bân nên không sao đâu, vả lại dù sao cũng là người
một nhà, bà ấy quỵt thế nào được!
- Cậu ngu quá đi, ngày trước tớ cũng
nghĩ thế, nhưng giờ mới biết, đừng nghĩ cái gì mà dù sao cũng là người một nhà,
trong mắt mẹ chồng, thậm chí trong mắt chồng cậu, cậu vĩnh viễn là người ngoài.
Hy Lôi nghe giọng điệu của Mai Lạc
thì mới nhớ lại mục đích Mai Lạc hẹn mình ra:
- Đúng rồi, cậu làm sao thế?
Hy Lôi cắn một miếng bánh thật to,
hằn học nói:
- Đừng nói nữa, tớ sắp điên rồi. Mẹ
chồng tớ khám bệnh xong, chả làm sao cả nhưng không chịu về. Nói là phải ở lại
chăm sóc tớ, xong rồi thì bảo là trông con cho tớ.
- Trời ơi, mới có mấy ngày tớ
đã không chịu được rồi. Ai cũng nói người Giang Tây nấu ăn ngon, nhưng bà nấu
món gì cũng cho nước, chả thấy tí dầu ăn nào, lại còn mặn, Tùng Phi ăn còn khen
ngon, nói là mẹ anh làm cái gì cũng ngon, buổi tối tớ muốn xem tivi, bà đòi
nghe kịch, bắt con trai phải bật đĩa kịch lên cho bà xem, khó nghe chết lên
được, mà tớ nghe cũng chẳng hiểu.
- Tớ không nghe, ngồi trong phòng ngủ muốn Tùng
Phi nói chuyện với tớ cũng không được, người ta phải xem kịch với mẹ, cậu không
thấy cái vẻ hai mẹ con nói chuyện vui vẻ với nhau, quên béng tớ luôn. Tớ cứ như
người thừa ấy.
Hy Lôi chen ngang:
- Có phải nghe Cán kịch* không? [*
Cán kịch là một thể loại kịch truyền thống của Trung Quốc]
- Đúng rồi, chính là Cán kịch. Không
chỉ nghe mà sáng nào dậy cũng hát nữa.
Hy Lôi cố ý ra vẻ dạy bảo Mai Lạc:
- Thế là cậu không đúng rồi, cậu nghe
không hiểu thì nói là người ta không tốt, đó là nghệ thuật truyền thống mấy
nghìn năm nay của dân tộc Trung Hoa đây, cậu cũng phải nên nâng cao trình độ
thưởng thức của mình đi thôi.
- Được, cho dù là tớ không biết
thưởng thức thì thôi bỏ đi. Nhưng bà ấy vừa đến, thấy con trai làm cho tớ bất
cứ việc gì, hôm đó Tùng Phi giặt quần lót cho tớ bị bà nhìn thấy, cậu không
thấy tớ bị mắng như thế nào đâu.
- Bảo là tới hầu hạ tớ, thà nói là tớ hầu hạ bà
ấy còn hơn. Không biết dùng bếp gas, máy hút bụi, lò vi sóng, cái gì tớ cũng
phải dạy, lại không quen đường, không biết đi mua thức ăn ở đâu, nói chuyện với
người ta thì người ta không hiểu tiếng, lần nào đi đâu tớ cũng phải đi cùng.
- Đi
ra ngoài với bà ấy, tớ định mua quần áo cho con, bà ấy không ua, bắt tớ đưa ra
chợ mua vải, bảo là tự may cho cháu nội, điên mất, cậu không thấy cái bộ quần
áo đấy đâu, còn không đẹp bằng cái bộ quần áo của con gấu nhồi bông hàng bên
kia, trông buồn cười chết được.
- Còn cái quần bò rách của tớ, có một miếng rách
ở đầu gối ý, tớ thích nhất cái quần ấy, không biết bà ấy lục được ở đâu ra, vá
cái chỗ rách ấy cho tớ, còn khen tớ là biết sống, tiết kiệm, chỉ có điều lười
quá, rách rồi không biết vá!
Hy Lôi bật cười:
- Bắt con gái nuôi của tớ mặc quần áo
bà ấy làm à, tớ không đồng ý đâu. Cậu yên tâm đi, lát nữa hai đứa mình đi mua,
nói là tớ tặng thì bà ấy chẳng nói gì được nữa.
- Thế cậu mua luôn cả váy bầu đi. Tớ
muốn mua cái váy bầu mà bà ấy không cho, nói là mang bầu có vài tháng, đẻ xong
thì không dùng nữa. Cứ bắt tớ phải mặc cái quần rộng thùng thình của bà.
No comments
Post a Comment