SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 30 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 30:THUỐC TRÁNH THAI KHÔNG CÁNH MÀ BAY3
Hy Lôi bỗng
dưng vỡ lẽ ra, chắc chắn là mẹ chồng, là bà. Cũng may trong ngăn kéo bàn Hy Lôi
còn một hộp khác. Mở ngăn kéo ra, cũng chẳng thấy đâu, cô lục tung cả ngăn kéo
mà chẳng thấy đâu. Cô còn vô tình phát hiện mấy cái đĩa phim cấp 3 để trong đó
đã biến mất.
Hy Lôi quay
đầu lại hỏi Hứa Bân:
- Đừng giả
bộ nữa, chắc chắn là anh lấy đi, đĩa của anh cũng cất sang chỗ khác rồi đây
này. Anh để thuốc của em ở đâu?
- Ai động
vào thuốc của em? Cái gì mà đĩa cất sang chỗ khác?
- Chẳng nhẽ
nó mọc cánh bay mất? Anh chẳng phải luôn nghe lời mẹ, muốn sớm có con sao,
không muốn cho em uống cái này nên mới giấu đi.
- Anh đúng
là nghĩ như thế nhưng em không thích thì anh cũng không miễn cưỡng, anh không
làm việc đấy đâu.
- Chẳng nhẽ
là mẹ anh, bà ấy lại vào phòng em rồi lấy thuốc của em, lấy luôn cả đĩa của anh
nữa.
Hứa Bân vừa
nghe nói mấy cái đĩa cưng của mình biến mất thì vội vàng nhảy xuống giường tìm,
quả nhiên không thấy đâu.
Hai vợ chồng
ngồi đầu giường nhìn nhau. Hy Lôi nhớ lại bà mẹ chồng từ bên ngoài lao vào
phòng đêm tân hôn, bà mẹ chồng nửa đêm vào phòng cô đắp chăn cho con trai, tư
thế ngủ không đẹp của mình, cơ thể trần truồng của mình đều bị bà nhìn thấy hết,
vừa thẹn vừa giận, lần này bà lại làm thêm một chuyện quá đáng.
Buổi tối lúc
ăn cơm, Hứa Bân thu hết dũng khí mới dám lên tiếng hỏi:
- Mẹ, thuốc
của Hy Lôi có phải mẹ lấy không?
Không ngờ mẹ
chồng thoải mái thừa nhận, mí mắt cũng không giật lấy một cái, mặt không cải
sắc:
- Uống cái
thứ đó không tốt cho sức khỏe, sau này không có thai được thì làm sao. Tranh
thủ lúc còn trẻ, sinh một đứa con, mẹ còn trông được cho hai đứa, chứ vài năm
nữa mẹ già rồi, không ai trông con cho thì chỉ có khóc.
Bố chồng
nghe thế thì cũng tiếp lời:
- Mẹ con nói
đúng đấy, mẹ con ở nhà không có việc gì làm, có đứa cháu nội thì sẽ vui hơn,
con cái là sợi dây ràng buộc, có con rồi thì tâm tư sẽ dành cho con, chẳng còn
thời gian mà cãi nhau nữa, cả nhà sống yên ổn với nhau, tốt biết bao.
Hy Lôi cố
kìm nén để không lên tiếng.
Mẹ chồng
thấy không ai có ý kiến gì thì nói tiếp:
- Còn cái
loại đĩa ấy đừng xem nhiều quá, còn trẻ, đừng có dành quá nhiều thời gian vào
chuyện đó.
Hứa Bân nghe
vậy thì xấu hổ, đỏ mặt tía tai, nói nhỏ:
- Đáng ghét!
Rồi anh ném đũa ra bàn, bỏ ra ngoài.
Mặt Hy Lôi
cũng đỏ bừng. Bố chồng thì lặng lẽ ăn cơm.
Lần này cô
không khóc, khóc cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.
Lúc đi làm,
cô mua một hộp Ma Phúc Long để ở ngăn kéo phòng làm việc, mỗi buổi trưa ăn cơm
ở cơ quan xong cô lại uống một viên. Chỉ vài hôm sau thì bị Tiểu Lộc phát hiện
ra. Tiểu Lộc thì thầm vào tai cô:
- Sao cậu
lại mang cái thứ này tới văn phòng uống! Đừng nói, để tớ đoán, họ không cho cậu
uống, muộn cậu sinh con nên cậu mới phải uống lén lút.
Hy Lôi đỏ
mặt cầu xin Tiểu Lộc:
- Xin cậu,
bạn tốt, mất mặt lắm, tớ cũng hết cách rồi.
Tiểu Lộc
cười:
- Thế là
đúng rồi, trên có chính sách, dưới có đối sách. Không đi đường sáng thì mình đi
đường tối. Phụ nữ trí thức thế kỷ XXI, sao lại để một bà già chồng gây khó dễ
được. Tớ ủng hộ cậu.
Nhưng chỉ
được vài hôm, Hy Lôi không thể che giấu được nữa, người ở văn phòng đông, phức
tạp, mấy người đều phát hiện ra, sau lưng chỉ chỉ trỏ trỏ, chuyện Hy Lôi uống
thuốc tránh thai nhanh chóng trở thành chuyện cười ở khắp công ty. Hy Lôi cảm
thấy mình chẳng còn mặt mũi nào, lúc giận quá ném toàn bộ số thuốc còn thừa vào
thùng rác.
Buổi tối,
Hứa Bân lén lén lút lút leo lên giường, trong tay huơ huơ một cái hộp màu xanh,
như một đứa trẻ được nhận quà:
- Cưng, em
nhìn xem đây là cái gì?
Hy Lôi nhìn
sang, đỏ mặt, hóa ra là một hộp bao cao su.
Cô cố ý làm
điệu bộ:
- Làm gì?
- Mẹ không
cho em uống thuốc, uống thuốc có hại cho sức khỏe. Vậy thì sau này mình dùng
cái này, để em không trách anh là ích kỷ, anh cũng nghĩ rồi, mẹ muốn có cháu là
đúng, nhưng em cho rằng không nên có con sớm cũng có lý, cho nên anh ủng hộ em.
Hy Lôi còn
làm ra vẻ:
- Anh dùng
cái này không sợ khó chịu nữa sao?
Hứa Bân lại
mặt dày tiến lại gần:
- Để em vui
thì khó chịu một chút cũng được.
Hy Lôi thích
thú ôm chặt lấy Hứa Bân, thân thiết gọi:
- Ông xã,
anh tốt thật đấy.
Sau một hồi
mây mưa, Hy Lôi nằm trên cánh tay Hứa Bân, ngọt ngào nhớ lại dư vị của trận mây
mưa ban nãy. Bỗng dưng cô nhớ ra:
- Đúng rồi,
anh nhớ tìm chỗ nào đó bí mật cất cái này đi nhé, đừng để mẹ tìm thấy. Còn nữa,
phải cảnh cáo mẹ lần nữa, đừng có tùy tiện vào phòng của em.
Hứa Bân
xuống giường, mở tủ quần áo ra, để hộp bao cao su vào chỗ sâu nhất trong ngăn
để đồ lót, còn dùng một cái quần lót che lên trên.
- Không vấn
đề gì nữa rồi!
Không vấn đề
gì. Trong bóng tối, Hy Lôi thầm nghĩ, thực sự là không có vấn đề gì sao?
No comments
Post a Comment