SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 22 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 22 :HỒNG NHAN TRI KỈ CỦA BỐ 1
Không khí
tết trên đường đã nhạt dần đi, mọi người lại bôn ba bận rộn trong cái lạnh của
những buổi đầu xuân. Mẹ chồng đã không còn gọi Hy Lôi dậy mỗi sáng nữa, chỉ là
sáng sớm bà vẫn lau nhà, quét nhà và gây ra những tiếng động lớn ở bên ngoài.
Hy Lôi ở nhà cũng ngày càng lặng lẽ hơn. Nhưng chỉ cần buổi sáng ra khỏi nhà là
tâm trạng cô lại lập tức hưng phấn hẳn lên. Nhìn những đôi nam nữ đi làm sớm
trong tiểu khu, người già đi tập thể dục, trẻ con thì đi học, cô vẫn cảm thấy
cuộc sống thật tươi đẹp, bất giác bước chân nhẹ nhàng hơn, lẩm bẩm hát một bài
hát rồi đi ra khỏi cổng khu.
Lúc này, một
mùi hương nước hoa tao nhã từ trước mặt phả tới. Một phụ nữ trung niên mặc cái
áo gió màu đỏ đi lướt qua vai Hy Lôi. Khoảng hơn 30 tuổi, tóc dài, uốn xoăn,
gương mặt thanh tú, Hy Lôi bất giác nhìn chị một cái, cảm thấy thật là quen,
dường như đã từng gặp ở đâu đó, nhưng gần đây trí nhớ của Hy Lôi rất kém, không
tài nào nhớ ra được.
Trên cái ghế
đá cách đó không xa có hai bà già đang ngồi, chỉ trỏ người phụ nữ vừa đi qua,
hạ giọng bàn tán:
- Nhìn cái
con hồ ly tinh kia kìa, là tình nhân của ông Hứa ở Sở xã hội ấy.
- Nhìn ăn
mặc đĩ chưa kìa!
- Ha ha, cái
ông Hứa ấy sắp bế cháu nội đến nơi rồi mà còn vớ vẩn.
- Suỵt! Đừng
nói nữa!
Lúc Hy Lôi
đi qua hai bà già, hai người đều nhìn cô cười đầy ẩn ý. Hy Lôi quay lại nhìn
theo cái bóng của người phụ nữ áo đỏ đã đi xa, giật mình nhớ lại, hôm đám cưới
cô đã gặp người phụ nữ này, bố chồng bảo Hy Lôi mời rượu chị ta, Hứa Bân gọi
chị ta là “Dì Tiêu Hồng”. Đúng rồi, đúng là chị ta. Chị ta là người tình của bố
chồng. Chắc không phải đâu, bố chồng trông có vẻ là người chính trực, đường
hoàng, nhưng cũng có khả năng chứ, mẹ chồng là người không coi trọng hình thức,
tính tình thì khó chịu, bố chồng ngoại tình cũng không phải không có lý.
Xe đã tới,
Hy Lôi vẫn đứng ở đầu đường nghĩ ngợi lung tung một lúc rồi mới lên xe.
Vào tòa
soạn, quẹt thẻ, vào văn phòng, mở máy tính. Các đồng nghiệp cũng lục tục kéo
vào. Mới mấy ngày không gặp mà mọi người có cảm giác như cách cả năm trời, mấy
người phụ nữ ngồi với nhau nói không ngớt chuyện, Hy Lôi vừa mới tới cơ quan,
tính tình cũng lập tức trở nên phóng khoáng hơn, so với khi ở nhà thì cứ như
hai người khác nhau hoàn toàn.
Buổi trưa
khi ăn cơm, Tiểu Lộc làm ra vẻ bí hiểm, nói với Hy Lôi:
- Nói cho
cậu biết một tin, Phó chủ biên của chúng ta sắp đi chỗ khác rồi.
- Đi chỗ
khác thì liên quan gì tới bọn mình?
- Cậu ngốc
thế, ông ta đi rồi thì sẽ đề bạt một người từ bên dưới, tớ thấy cậu có hy vọng
nhất.
- Tớ thì có
hy vọng gì, còn trẻ, thiếu kinh nghiệm, cứ làm tốt việc của mình trước đã!
Thực ra trong lòng Hy Lôi hiểu rõ, nếu Phó chủ biên đi, mình cố gắng tranh thủ
thì chắc chắn là có hy vọng.
- Còn nữa,
nghe nói văn phòng của Tòa soạn sắp chuyển rồi.
- Chuyển đi
đâu?
- Cũng chưa
biết! Đây là tin hành lang.
Về tới văn
phòng, ngồi trước màn hình máy tính, cả người Hy Lôi dường như được tiếp thêm
sức mạnh vô hình, bỗng dưng cảm thấy phấn chấn hơn rất nhiều, cứ như thể tiền
đồ tươi đẹp trước mắt đang vẫy tay chào đón cô.
Buổi tối lúc
rửa mặt trong nhà vệ sinh, Hy Lôi nói với Hứa Bân chuyện Phó chủ biên có thể sẽ
đi, nhưng Hứa Bân chỉ thản nhiên cười:
- Thế thì
liên quan gì đến em! Ông ta đi thì đề bạt em chắc! Ngố quá!
- Cái đấy
thì chưa chắc, nghề này của bọn em không quan trọng ai vào trước ai vào sau, mà
ai có năng lực thì được đề bạt. Em là người có hy vọng nhiều nhất, cho nên em
càng phải cố gắng thêm.
- Không nhận
ra vợ anh cũng có dã tâm ghê gớm thế, thôi cứ đi làm bình thường thôi, sau này
anh thành luật sư nổi tiếng, anh sẽ nuôi em.
- Xì, ai cho
anh nuôi, đi làm sắp hai năm rồi vẫn là trợ lý luật sư, chờ anh nuôi em thì em
chết đói rồi.
Lời nói của
Hy Lôi làm tổn thương tới lòng tự trọng của Hứa Bân, anh nói to:
- Coi thường
anh à, coi thường anh thì ngày xưa đừng có cưới anh nữa!
Hy Lôi nghe
thấy, bĩu môi công kích:
- Sớm biết
anh là kẻ lừa đảo thì ai mà thèm cưới anh.
Hứa Bân bực
mình quát:
- Tránh ra,
tránh ra, mặc kệ em!
Rồi anh dùng bàn chân ướt sũng nước của mình đá Hy Lôi
một cái, đóng sầm cửa phòng vệ sinh lại. Lẽ ra Hy Lôi đã ra rồi, nhưng Hứa Bân
đóng mạnh cửa khiến cánh cửa đập mạnh vào chân Hy Lôi. Hy Lôi nổi giận, đẩy cửa
ra, chìa chân cho Hứa Bân xem, Hứa Bân đang rửa chân, thế là cô đạp chúng vào
hông anh. Hy Lôi đi dép lê, cũng không dùng sức, cho dù đá vào người thì cũng
chẳng thấy đau. Hứa Bân thấy Hy Lôi nổi giận thì đành “cầu xin:
- Thôi được
rồi! Anh đá em một cái, em đá anh một cái là hòa rồi.
Cảnh tượng
này bị mẹ chồng nhìn thấy hết.
Ánh mắt sắc
bén của mẹ chồng nhìn theo, Hy Lôi cảm thấy cả người bỗng nổi gai ốc, ngồi ở
salon lau khô mặt. Mẹ chồng lại gần, một lát sau mới nói:
- Hy Lôi, mẹ
nói con nghe, đàn ông không thể bị đá vào hông được, nhớ đá hỏng thì làm sao!
Con không thương nhưng mẹ thương lắm!
No comments
Post a Comment