SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 21 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 21 :TÌNH ĐỊCH CỦA HY LÔI 4
Hứa Bân như
được phóng thích, rối rít xin lỗi bố mẹ vợ, nói là lần sau có thời gian sẽ tới
thăm họ. Hy Lôi miễn cưỡng mặc áo khoác vào rồi nói tạm biệt mọi người. Em trai
và bạn gái cũng ra tiễn. Nhìn cả gia đình mình đoàn viên, hạnh phúc, Hy Lôi
gượng gạo mỉm cười, cố không để nước mắt rơi ra.
Về tới nhà,
mẹ chồng chẳng làm sao cả, đã xuống giường nấu cơm được rồi, vừa thấy Hứa Bân
quay về là bà lập tức cười nói đon đả, luôn miệng hỏi con trai có lạnh không,
có đói không. Hy Lôi thấy vậy, giận dỗi bỏ về phòng nằm, không ra ăn cơm.
Hứa Bân gọi
cô mấy lần, Hy Lôi chỉ nói không đói, không muốn ăn.
Cô nghe thấy
tiếng mẹ chồng cằn nhằn bên ngoài:
- Làm sẵn
cơm à còn không ăn, muốn người ta bê vào tận nơi cho chị à! Ở nhà nó cũng thế
phải không!
Hy Lôi trùm chăn
kín đầu, mọi âm thanh ồn ào bên ngoài lập tức biến mất.
Hôn lễ của
Mai Lạc ấn định vào ngày mùng 8 tết, nghe nói hôm đó là ngày hoàng đạo, may
mắn. Họ đã mời họ hàng thân thích ở nhà Tùng Phi, còn ở thành phố chỉ làm mấy
mâm cơm chiêu đãi bạn bè.
Mai Lạc mặc
cái áo xường xám màu đỏ, son môi cũng đỏ, hạnh phúc như chú chim non, len lỏi
giữa các bàn ăn để chúc rượu mọi người.
Hy Lôi cho
Mai Lạc một cái bao lì xì rất to, ngưỡng mộ bạn vô cùng:
- Bạn thân
yêu của tớ, ngưỡng mộ cậu quá!
Đang nói thì
bị Hứa Bân ngắt ngang:
- Ôi trời,
suốt ngày ngưỡng mộ người khác, cứ như là anh làm gì khiến em ấm ức lắm.
Hy Lôi chép
miệng:
- Không phải
chắc, anh có chu đáo như Tùng Phi không? Anh có tận tâm như Tùng Phi không?
Mai Lạc lại
rót rượu cho Hy Lôi:
- Được rồi, được
rồi, tớ thấy Hứa Bân cũng được mà, nếu không thích thì hai đứa mình đổi!
- Xì...
Giữa bữa
tiệc, Mai Lạc và Hy Lôi cùng vào nhà vệ sinh, nói tới chuyện mẹ chồng của Hy
Lôi. Vừa nhắc tới mẹ chồng, Hy Lôi cứ như được bật công tắc:
- Bà ấy bây
giờ càng ngày càng biến thái, cứ như thể là tớ cướp con trai của bà ấy, cả ngày
độc chiếm con trai của bà ấy vậy. Mùng hai, Hứa Bân với tớ về nhà một chuyến,
cậu không biết đâu, bà ấy gọi điện thoại liên tục, còn kiếm cớ giục anh ấy về.
Trời ơi, tớ sắp điên mất.
Thấy Hy Lôi
có vẻ mệt mỏi, Mai Lạc cười:
- Cậu chưa
nghe nói sao? Cả đời phụ nữ có ba tình địch, đó là máy tính, bóng đá và mẹ
chồng. Cậu sẽ phải chiến đấu với 3 tình địch đó cả đời, chấp nhận đi!
- Thế nên tớ
mới ngưỡng mộ cậu, sao cậu chẳng có ba tình địch đó thế!
- Ai bảo là
tớ không có, máy tính và đá bóng là hai thứ Tùng Phi thích nhất, tớ chỉ xếp thứ
3 thôi, ít hơn cậu một tình địch, đó là không bị mẹ chồng quản thúc.
Trên đường
về nhà, Hy Lôi nhớ lại những lời Mai Lạc nói, nhớ lại tình địch ở nhà mình, lại
thở dài. Mẹ chồng! Vì sao lại trở thành tình địch nhỉ, con với mẹ chỉ là cùng
yêu một người đàn ông chứ có phải là cướp mất người ta đi đâu!
Buổi tối lúc
ăn cơm, Hứa Bân nói về đám cưới đơn giản của Mai Lạc, vô tình nói tới chuyện
nhận tiền mừng. Mẹ chồng vốn nói chuyện rất ít với Hy Lôi, nhưng không nhịn
được vẫn thăm dò:
- Con mừng
Mai Lạc bao nhiêu tiền?
Hy Lôi chẳng
nghĩ ngợi gì, thật thà đáp:
- 500 tệ!
- Thế hồi
con cưới cô ta mừng bao nhiêu?
- Con quên
rồi. Hình như là 200. Tấm lòng là chính, tùy khả năng kinh tế của mọi người
thôi.
Mẹ chồng vừa
nghe đã vậy đã thở dài thườn thượt:
- Haiz. Con
bé này, sao mà thật thà với người ta thế, con nhiều tiền lắm à!
- Người ta
cho bao nhiêu thì con trả bấy nhiêu sao, việc gì phải tính toán rõ ràng thế.
Ngày trước con thuê nhà sống chung với Mai Lạc, cô ấy luôn chăm sóc con, đâu
chỉ được tính bằng 500 tệ. Với lại họ mua nhà cũng hơi thiếu tiền! Mừng tiền là
kinh tế nhất.
- Con mừng
nhiều thế mà cũng không bàn bạc với Hứa Bân một tiếng, sao mà ngốc thế!
Mắt cô như
tóe lửa, Hứa Bân nghe thế giật nảy mình, vội vàng nói khẽ:
- Mẹ, đừng
nói nữa, ăn cơm đi!
Mẹ chồng vẫn
không buông tha:
- Sao hả,
không được nói sao, nhà mình lắm tiền lắm à, lại còn sĩ diện!
Cuối cùng Hy
Lôi không chịu được nữa:
- Con mừng
Mai Lạc bao nhiêu tiền chẳng liên quan gì tới chuyện tiền nhà mình nhiều hay ít
cả, con mừng bạn tiền của con, con muốn mừng bao nhiêu thì mừng, nó thể hiện
tấm lòng của con, chứ không phải là vì con sĩ diện. Con cũng chẳng có gì để mà
sĩ.
Hy Lôi buông
bát đũa, đứng lên đi vào phòng ngủ. Mẹ chồng đứng lên, chuẩn bị nói lý một hồi
nữa nhưng bị Hứa Bân và bố chồng ngăn lại.
Cô nằm trên
giường, đôi mắt vô hồn nhìn chằm chằm lên trần nhà, lại nhớ những lời Mai Lạc
nói, bật cười không thành tiếng: Mẹ chồng, không chỉ là tình địch, mà còn là kẻ
đang rắp tâm xâm lược lãnh thổ của bạn, cuối cùng sẽ trở thành thực dân thống
trị bạn. Không, tuyệt đối không thể thế được!
No comments
Post a Comment