SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 23 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 23 :HỒNG NHAN TRI KỈ CỦA BỐ 2
Cái chỗ vừa
bị cửa phòng đập vào ban nãy của Hy Lôi bị sưng lên, trong lòng đã bực bội, giờ
thấy mẹ chồng chê trách mình, cô càng nổi giận, đứng phắt dậy, ném khăn mặt lên
bàn rồi nói:
- Con biết,
có chỗ nào trên cơ thể người bị đá mà không đau, đâu phải mỗi hông. Mẹ bảo con
trai mẹ trước đi rồi hãy nói con!
Sau đó cô đi vào phòng ngủ.
Bố chồng từ
thư phòng đi ra, thấy vợ và con dâu đều có vẻ tức giận thì hỏi:
- Lại làm
sao thế?
Mẹ chồng á
khẩu trước những lời con dâu nói, nước mắt rơi xuống, đi tới trước cửa phòng
của Hy Lôi, định nói gì nữa thì bị Hứa Bân kéo đi:
- Được rồi,
có làm sao đâu. Bọn con chỉ đùa thôi mà!
Khuyên mẹ
chán chê rồi Hứa Bân mới vào phòng, thấy Hy Lôi đang hý hoáy viết gì đó trên sổ
nhật ký, lại gần xem, thấy trên tờ giấy trắng là mấy dòng chữ to đùng:
“Đồ khốn
Hứa Bân! Đồ khốn Hứa Bân!”.
Anh bật
cười, biết là Hy Lôi vẫn đang giận, bèn mặt dày ôm chặt lấy cô:
- Được rồi
mà, em đánh cũng đánh rồi, chửi cũng chửi rồi, hết giận rồi chứ!
Hy Lôi xoay
người, ngẩng mặt lên nhìn trần nhà trắng toát, nói:
- Em chán
chả buồn giận anh nữa, mệt! Ngủ đi!
- Bà xã, anh
nói với em chuyện này nhé?
- Nói đi!
- Mai là
sinh nhật 50 tuổi của bố, có mấy người bạn của bố đến chơi! Em nể mặt anh, đừng
giận mẹ anh nhé, được không?
Nhìn dáng vẻ
đáng thương của Hứa Bân, Hy Lôi thở dài:
- Ai thèm
giận mẹ anh, chỉ cần bà không gây sự với em là được!
Nói tới sinh nhật bố
chồng, Hy Lôi lại nghĩ lại người phụ nữ áo đỏ gặp ở tiểu khu lúc sáng, bèn hào
hứng hỏi,
Hứa Bân này, bố anh có phải có một đồng nghiệp nữ, trông rất là
xinh, tên Tiêu Hồng đúng không?
- Đúng thế,
sao hả?
- Hai người
họ... có phải?
Hy Lôi ấp úng, không biết phải hỏi thế nào.
Hứa Bân lập
tức cảnh giác hỏi:
- Sao em
biết? Ai nói cho em biết!
Hy Lôi nghe
thấy vậy, vội vàng ngồi dậy:
- Thật à!
Ôi? Không phải chứ?
- Haiz, anh
cũng không rõ, tóm lại là hai người họ rất thân thiết, bên ngoài thấy người ta
đồn đại thế, mẹ anh cũng thường vì chuyện này mà cãi nhau với bố. Hồi Tiêu Hồng
mới đi làm, bố anh là thầy của cô ấy, cô ấy giỏi lắm, làm việc thì chăm chỉ,
nhưng chồng thì bất tài quá nên hai người ly hôn, cô ấy nuôi con gái một mình!
Tuy nhiên trông cô ấy rất xinh đẹp, chẳng giống đàn bà đã ly hôn gì cả, đầu óc
thì thông minh, tính tình cũng tốt nên ai cũng thích. Có thể vì hơi thân thiết
với bố anh nên người ta mới đồn đại thế, anh cảm thấy bố anh không phải loại
người ấy!
Hy Lôi trầm
tư suy nghĩ:
- Em cũng
cảm thấy bố anh không phải, cùng lắm chắc chỉ là hồng nhan tri kỷ thôi nhỉ?
Nhưng bố anh nếu thực sự thích cô ấy thì cũng có thể tha thứ được. Anh nghĩ đi,
đàn ông có ai mà không thích xinh đẹp đâu, người ta ly hôn rồi mà nhan sắc vẫn
mặn mà như thế, chẳng giống một số người, lôi tha lôi thôi, không biết hưởng
phúc!
- Đúng rồi,
mai sinh nhật bố anh, có thể cô ấy cũng đến! Còn nữa, em về đừng có nói với mẹ
là cô ấy xinh nhé!
Hy Lôi thấy
Hứa Bân có vẻ căng thẳng thì biết bình thường mẹ chồng mình hay đố kỵ đến thế
nào.
- Yên tâm
đi, em không nói đâu!
Sinh nhật
của bố chồng Hứa Trường Thiên đặt tổ chức trong một căn phòng ở nhà hàng gần
tiểu khu, mấy đồng nghiệp và cấp dưới có mối quan hệ tốt với ông tới tham dự,
Tiêu Hồng cũng tới.
Lẽ ra mẹ
chồng định ở nhà nấu cơm đãi khách khứa, nhưng cả chồng và con trai đều không
đồng ý. Bà vẫn mặc cái áo khoác nhung màu đỏ đậm đã cũ, quần đen, tóc thì buộc
bằng dây chun, đi sau lưng chồng mình, bẽn lẽn chào mọi người.
Tiêu Hồng
vừa thấy Hy Lôi đã vui vẻ bước lên chào:
- Ôi trời,
Hứa Bân có phúc thật đấy, tên là Hy Lôi phải không, Hy Lôi càng ngày càng xinh!
Anh Hứa, nhà anh hạnh phúc quá.
Chị vẫn để
tóc dài và uốn lọn xoăn, mặc một cái váy liền thân màu lông chuột, sang trọng
và quý phái. Hy Lôi nghe thấy vậy, cũng lễ phép chào:
- Dì Tiêu
Hồng, dì quá lời rồi, dì cũng còn trẻ và xinh đẹp lắm.
- Ôi trời,
anh xem người ta, không những xinh đẹp mà còn biết nói chuyện nữa! Chị dâu, em
mà có đứa con dâu thế này thì ngày nào cũng nằm mơ mà cười mất!
Mẹ chồng
nghe Tiêu Hồng khen Hy Lôi thì cũng không tiện chê bai cô, chỉ cười gượng gạo.
Mọi người
ngồi xuống, ông Hứa Trường Thiên bảo mọi người gọi thức ăn, mấy người đều là
cấp dưới của ông, ai cũng khách sáo từ chối, bảo là để chị dâu chọn! Mẹ chồng
không biết chọn, vội vã xua tay. Cuối cùng người này nhường người kia, Tiêu
Hồng bèn vui vẻ cầm thực đơn lên. Chị lịch sự hỏi trước:
- Chị dâu,
chị thích ăn gì?
- Tùy cô,
cái gì cũng được.
Tiêu Hồng
nói:
- Chị dâu
ngày nào cũng bận rộn ở nhà, vất vả nhiều, giờ phải bồi bổ, lát nữa gọi cho chị
dâu mấy món tốt cho sức khỏe, lại có tác dụng thẩm mỹ. Em biết ở đây có món
canh bồ câu ăn ngon lắm. Hy Lôi, chọn lô hội cho cháu nhé.
Sau đó chị
lại hỏi mọi người thích ăn gì, hoặc không ăn được cái gì, chu đáo với tất cả
mọi người, cuối cùng, chị gọi 6 món ăn lạnh, 8 món ăn nóng và một món canh, có
thịt có rau, vừa hấp dẫn mà vẫn kinh tế. Hy Lôi cũng phải thấy khâm phục. Chọn
thức ăn có thể thể hiện được trình độ giao tiếp của một người! Chả trách bố
chồng lại thích người phụ nữ này như thế!
Chỉ một lát
sau, từng đĩa thức ăn được mang lên. Tiêu Hồng ngồi bên cạnh ông Hứa Trường
Thiên, thi thoảng lại gắp thức ăn cho ông, gắp cho cả mấy đồng nghiệp ngồi gần
đó, trông có vẻ rất thoải mái, không hề vì những lời đồn đại không hay của
người khác mà tỏ ra tránh né, Hy Lôi nghĩ, có thể vì người ta quang minh lỗi
lạc, không có điều gì khuất tất nên cây ngay không sợ chết đứng!
No comments
Post a Comment