SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 20 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 20:TÌNH ĐỊCH CỦA HY LÔI 3
Ngồi lắc lư
trên xe khách hai, ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng về tới nhà.
Đã là 12 giờ
trưa, mẹ cô chuẩn bị một bàn đầy thức ăn, chỉ chờ hai vợ chồng Hy Lôi.
Cậu em trai
Hy Quân chạy ra, đón các túi lớn túi nhỏ trên tay Hy Lôi, hơn một năm không
gặp, cậu đã cao hơn cả cái đầu, trên mặt lốm đốm vài nốt trứng cá, nhưng vẫn
không làm mất đi vẻ đáng yêu của một cậu thiếu niên. Mẹ cô cũng chạy ra, nhiều
tháng không gặp, hai mẹ con nắm tay nhau, hàn huyên đủ chuyện. Hứa Bân biếu bố
vợ cây thuốc lá mà ông thích hút, bố cười thích chí lắm. Mọi người cùng ngồi
xuống, lúc này Hy Lôi mới để ý thấy một cô gái ngồi cạnh Hy Quân. Mái tóc đuôi
gà buộc cao, nhuộm màu nâu đỏ, đôi mắt rất đẹp, gương mặt trẻ trung, thanh tú,
giây phút đó, Hy Lôi phảng phất như nhìn thấy bản thân mình hồi đại học, mới
tốt nghiệp hơn hai năm mà đã thấy mình già đi nhiều quá.
Cô cười cười
hỏi Hy Quân:
- Cô em này
là ai thế, em không giới thiệu cho chị sao!
Hy Quân bẽn
lẽn cười:
- Cô ấy tên
là Phó Hinh Doãn, bạn gái em!
Cô gái rất
ngoan ngoãn, chào:
- Em chào
chị!
Mẹ cô mang
canh tới, gọi mọi người ăn cơm. Lúc này thì điện thoại của Hứa Bân đổ chuông,
anh ra ban công nghe điện thoại.
Hy Lôi chép
miệng:
- Không cần
hỏi, chắc chắn là mẹ anh ấy, con trai, ăn cơm chưa, con trai, có lạnh không, cứ
như thể tám đời chưa được gặp con trai ý.
Hy Lôi về tới nhà mình, cảm giác
từng tế bào trên cơ thể đều được thả lỏng ra, nói về những lời cằn nhằn không
ngớt của mẹ chồng, lại còn học theo giọng điệu của mẹ chồng để nói khiến Hy
Quân và bạn gái cậu cười khanh khách.
Bố lườm Hy
Lôi một cái:
- Cái con bé
này!
Mẹ cũng phê
phán Hy Lôi:
- Chẳng biết
lớn nhỏ gì cả, sau lưng mẹ chồng mà nói xấu như thế thì còn ra gì!
- Mẹ không
biết đâu, bà ấy là thế, còn quá đáng hơn ý chứ!
Hy Lôi cố giải thích.
Đang nói thì
Hứa Bân quay vào, hiền hòa cười:
- Là mẹ anh,
hỏi vợ chồng mình về tới nơi chưa!
Lúc ăn cơm,
Hy Quân liên tục gắp thức ăn cho bạn gái. Mẹ và Hy Lôi nhìn rồi cười với nhau.
Mẹ gắp cho
Hy Lôi một cái đùi gà, rồi lại múc cho Hy Lôi một bát canh sườn, xót xa nói:
- Sao mà con
gầy thế, có phải là lại giảm cân không?
- Dạ không!
Cả ngày con bị Hứa Bân chọc tức nên no rồi, không ăn được cơm.
- Hy Lôi nguýt
Hứa Bân.
- Sao lại
nói thế? Hứa Bân, Hy Lôi bướng lắm, con nhường nó một chút!
Mẹ nói.
Hứa Bân cười
cười:
- Con có dám
chọc tức cô ấy đâu ạ, cô ấy làm công việc viết lách, sống kiểu trên mây, không
ăn uống như người phàm trần nên mới gầy đi.
Sự hài hước
của Hứa Bân khiến cả nhà cùng cười vang.
Ăn cơm xong,
em trai đưa bạn gái về phòng riêng để lên mạng. Mẹ thu dọn bát đũa đi vào bếp.
Hy Lôi nghĩ lại mình ở nhà Hứa Bân ngày nào cũng phải rửa bát, bây giờ thi
thoảng về nhà một lần, càng nên giúp mẹ làm việc gì đó. Thế là cô theo mẹ vào
bếp.
Hai mẹ con
được ở riêng với nhau trong bếp, thế là những chuyện để nói cũng nhiều hơn.
Mẹ hỏi:
- Sao hả? Ở
với nhà họ thế nào? Họ có tốt với con không?
- Không thể
nói là không tốt, nhưng mà nói thế nào nhỉ, cứ thấy gượng gạo sao ý, khó chịu,
bí bức. Con sắp điên lên mất.
Hy Lôi không muốn mẹ mình lo lắng, cuối cùng
chỉ nói nhẹ nhàng một câu,
- Haiz, nhưng mà nhà nào chả thế. Chỉ có mẹ mình là
tốt nhất!
Trong lòng
mẹ thấy thật ấm áp, bà cười:
- Bây giờ
biết là mẹ tốt rồi à! Nhưng mà Hy Lôi thực sự thay đổi rất nhiều rồi! Còn biết
giúp mẹ rửa bát nữa. Ở nhà người ta cũng phải chăm chỉ một chút, dù sao cũng là
mẹ chồng, không thể chiều chuộng con mọi việc như mẹ đẻ được, biết chưa?
- Con biết
mà!
Lại nghe
thấy tiếng chuông điện thoại di động của Hứa Bân. Hy Lôi chu môi, ra hiệu bảo
mẹ mình nghe.
- Mẹ. Gọi
điện thoại liên tục, có việc gì không? Dạ, con ăn rồi, ôi trời, thì tết mà, ăn
cái gì, thì cá với thịt, thế thôi. Không lạnh, nhà cô ấy có lò sưởi, không
lạnh, đúng rồi, mẹ đi khám bệnh chưa, vẫn khó chịu à. Được rồi, lát nữa bọn con
sẽ về.
Mẹ nghe thấy
vậy, không nhịn được bật cười:
- Yêu con
trai thế, sợ con trai ở nhà mẹ ăn không no à. Mẹ vợ thương con rể còn chẳng kịp
nữa là! Đúng thật là... Con nhìn Hy Quân nhà mình, cũng ra ngoài học tập, một
tháng mẹ gọi điện cho nó một lần, nó còn nói mẹ không thương nó, chỉ thương
con. Con trai mà, phải buông tay ra thì mới lớn, mới trưởng thành được.
Nói tới em
trai, Hy Lôi nhớ lại đôi trẻ đang ở trong phòng, nói:
- Bạn gái
của Quân Quân khá lắm, thằng nhóc này có mắt nhìn thật.
- Đúng thế,
các con lớn rồi, tự có khả năng nhận thức, mẹ bớt phải lo lắng hơn! Giờ mẹ cũng
chẳng phản đối gì, nếu sau này đến được với nhau thì mua cho chúng nó một căn
nhà sống riêng, tết nhất về thăm bố mẹ là được rồi. Mấy năm nữa bố mẹ nghỉ hưu,
có con thì đưa đến bố mẹ trông cho, không cần bố mẹ nữa thì bố mẹ ở nhà rèn
luyện sức khỏe, có thời gian thì đi du lịch, sống cho thoải mái.
Hy Lôi ôm
vai mẹ, thở dài:
- Nếu mà mọi
bà mẹ trên đời này đều vậy thì tốt quá.
Hai mẹ con
vừa mới quay vào phòng khách ngồi thì điện thoại của Hứa Bân lại đổ chuông:
- Mẹ, sao
lại gọi điện thoại nữa? Còn chưa đi, lát nữa là về, con về giờ đây.
Mẹ vợ thấy
điện thoại Hứa Bân vang lên liên tục thì hỏi:
- Hứa Bân
này, mẹ con gọi điện thoại nhiều thế, có phải là ở nhà có việc gì không!
Hứa Bân
ngượng ngùng đỏ mặt, ấp úng:
- Buổi sáng
mẹ con thấy không khỏe trong người nên muốn con về sớm.
- Sao không
nói sớm ẹ biết, thế thì mẹ không giữ hai đứa nữa, mau về đi!
No comments
Post a Comment