SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 17 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 17: NGƯỜI ĐÀN BÀ ÁO TRẮNG TRONG GIẤC MƠ 3
- Chị hét
cái gì mà hét? Tôi nói có một câu mà chị đã trả treo chục câu! Thái độ với
người lớn thế à!
- Con thái
độ thì sao, chả trách mẹ chẳng có bạn bè gì, thì mẹ chăm chỉ, thì mẹ sạch sẽ,
ngày nào cũng ở trong nhà lau đi lau lại cả trăm lần thì ai còn dám đến!
Đúng lúc đó
Hứa Bân mở cửa về nhà, thấy Hy Lôi hét lớn với mẹ của mình, mẹ anh thì giận tới
mức lồng ngực phập phồng, không nói được lời nào, Hứa Bân vội vàng chạy lại đẩy
Hy Lôi một cái, chì chiết:
- Em hét cái
gì? Mẹ anh bị bệnh tim đấy, không thể nổi giận được!
Hy Lôi ngồi
phịch xuống đất, những giọt nước mắt tủi thân lại tràn ra, người đàn ông trước
mắt bỗng dưng trở nên thật xa lạ. Đây chẳng phải là người chồng vẫn đầu ấp tay
gối với cô sao? Đây chẳng phải là người đàn ông vẫn luôn miệng nói yêu cô sao?
Không phân rõ trắng đen đã sử dụng bạo lực với vợ mình.
Hy Lôi đứng
lên, lao vào phòng ngủ, nhào ra giường mà khóc. Bên ngoài còn vang lên giọng
nói vô tội của mẹ chồng khi giải thích đầu đuôi sự việc cho con trai bà:
- Mẹ chỉ nhắc
nhở nó là đừng đưa người ngoài vào nhà chơi, thế mà nó đã thế rồi.
Mẹ chồng
cũng cảm thấy tủi thân, lại lý luận với Hy Lôi đang ở trong phòng.
- Chị nói
đi, tôi có lỗi gì với chị, hầu hạ chị ăn, hầu hạ chị uống, chị lại còn nổi giận
với tôi.
Hứa Bân vội vàng kéo mẹ đi ra.
Một lúc lâu
sau, Hứa Bân mới đi vào phòng ngủ, thấy Hy Lôi còn đang khóc, anh cũng hiểu
được đại khái nguyên do vụ cãi nhau của hai mẹ con qua những gì mà mẹ anh nói,
biết là mẹ mình bị bệnh sạch sẽ quá đáng, trách nhầm Hy Lôi, thế là anh bò lên
người cô, khẽ khàng xin lỗi:
- Vừa nãy
Mai Lạc tới à! Anh xin lỗi nhé, là anh không đúng, anh không nên nổi giận với
em. Nhưng mà sao em lại nói là mẹ không bạn bè như thế được! Mẹ sợ bẩn, tính
tình thì hơi lập dị, không thích người khác tới nhà, nói vài câu thế thôi, em
cứ kệ mẹ, đối đầu với mẹ làm gì, mẹ bị bệnh tim, giận quá mà đổ bệnh thì làm
thế nào!
Hy Lôi ngẩng
đầu lên, nước mắt như mưa:
- Bà ấy
không thể nổi giận thì em phải ngoan ngoãn nghe theo lời bà ấy à, thì bà ấy
muốn bắt nạt em lúc nào cũng được à!
Hứa Bân đang
định nói “Ai bắt nạt em” thì nhìn vào mặt Hy Lôi, sắc mặt vàng vọt như một bông
hoa thiếu nước, không hề có chút huyết sắc nào, đau lòng xoa nhẹ lên má cô,
hỏi:
- Đúng thế,
em sao thế, sao sắc mặt lại xấu như vậy?
Hy Lôi giận
dỗi gạt tay Hứa Bân ra, nói:
- Tại anh
làm cho tức chứ sao!
Lúc này, mẹ chồng đã nguôi giận, chạy sang định lý luận
với Hy Lôi chuyện ban nãy, thấy con trai hỏi Hy Lôi có phải bị ốm không, rồi
lại nhìn sắc mặt Hy Lôi, lập tức tỏ ra vui mừng, hỏi:
- Hy Lôi, có
phải con có thai rồi không?
Hy Lôi thấy
mẹ chồng chủ động chạy sang nói chuyện với mình, không cũng thể mặc kệ bà, bèn
nói:
- Không thể
nào, chuyện này con biết mà!
Mẹ chồng vẫn
còn chìm đắm trong niềm vui mà rất có thể sắp xảy ra, quan tâm hỏi:
- Con bảo
Hứa Bân mai đưa con tới bệnh viện khám xem sao. Nhìn con thế này thì chắc là có
thật đấy! Ngoan, đi khám xem.
Hy Lôi chỉ
đành gật đầu bừa, mẹ chồng mới chịu ra ngoài.
Tối hôm đó,
Hứa Bân vì sự thô lỗ của mình mà cảm thấy có lỗi và đối xử với Hy Lôi vô cùng
dịu dàng, đóng cửa phòng lại, quỳ xuống xin lỗi rồi lại rót sữa cho Hy Lôi, đấm
lưng cho cô, nhỏ thuốc mắt cho cô, hai người như quay lại thời yêu nhau. Rồi
anh lại luôn miệng kể chuyện cười cho Hy Lôi:
- Những tổng
kết của một người đàn ông 50 tuổi: khi phụ nữ 8 tuổi, anh phải bịa chuyện để
nịnh cô ta ngủ. Khi phụ nữ 18 tuổi, anh phải bịa chuyện để lừa cô ta ngủ với
anh. Khi phụ nữ 28 tuổi, anh không cần bịa chuyện, cô ta cũng ngủ với anh. Khi
phụ nữ 38 tuổi, cô ta sẽ bịa chuyện để anh ngủ với cô ta. Khi phụ nữ 48 tuổi,
anh phải bịa chuyện để không phải ngủ với cô ta.
Hy Lôi bật
cười nghiêng ngả với câu chuyện tục tĩu nhưng đầy triết lý này, ôm chặt Hứa
Bân, hỏi:
- Thế bây
giờ bọn mình đang ở giai đoạn nào?
Miệng Hứa
Bân như bôi mật:
- Em mãi mãi
chỉ 18 tuổi, anh phải bịa chuyện để được ngủ với em! Nào, cưng, ngủ thôi!
Bàn tay “hư
đốn” của anh chạm vào nơi mềm mại nhất trên ngực Hy Lôi, cơ thể nặng nề của
người đàn ông che lấp cả Hy Lôi. Nụ hôn nóng bỏng và thô bạo của Hứa Bân rớt
xuống, đánh thức ngọn lửa đam mê đã ngủ say trong cơ thể Hy Lôi, cô cũng nhiệt
tình hôn trả lại anh, ôm chặt lấy vai anh, giây phút đó, trái tim cô bỗng dưng
dấy lên nỗi thương cảm vô hạn: Đàn ông dùng phương thức này để chuộc tội sao?
Người đàn ông này có mãi mãi yêu mình, mãi mãi nằm trên giường cùng với mình
như giây phút này không?
Thế là, cũng
giống như đêm đầu tiên của cô với Hứa Bân, vào phút cao trào, cô rơi nước mắt,
có cảm giác hoảng hốt như đánh mất một thứ gì đó, nhưng lại cảm thấy vô cùng
sảng khoái.
Đêm hôm đó
Hy Lôi không mất ngủ nữa, cô mệt mỏi vùi đầu vào ngực Hứa Bân và chìm vào giấc
ngủ.
Sau nửa đêm,
cô lại mơ thấy người phụ nữ áo trắng, bộ quần áo trắng muốt, mái tóc rối tung,
không nhìn rõ gương mặt, đứng ở đầu giường của Hy Lôi, nhìn cô rất lâu, không
lên tiếng. Trong cơn mơ, Hy Lôi cố gắng mở thật to mắt, bỗng dưng người phụ nữ
đó đi về phía Hứa Bân, dường như định trèo lên giường. Hy Lôi sợ hãi hét to một
tiếng rồi tỉnh dậy.
Hứa Bân cũng
tỉnh dậy, bật đèn ngủ lên, Hy Lôi trốn vào sau lưng anh, miệng vẫn hét:
- Ma kìa! Ma
kìa!
Hai người
cùng định thần lại nhìn, thì ra là mẹ Hứa Bân. Mẹ chồng bị tiếng hét đột ngột
của Hy Lôi làm cho giật mình, ngượng ngùng nói:
- Nửa đêm mẹ
dậy đi vệ sinh, nhân tiện qua xem Hứa Bân có đạp chăn ra không, nửa đêm mà bị
lạnh là dễ cảm lắm. Hy Lôi này, mấy lần con đạp chăn sang một bên, thế thì sao
được!
- Mẹ, mẹ đi
ngủ đi, nửa đêm không ngủ, mẹ không mệt à!
Mẹ chồng đi ra ngoài. Lúc này Hy
Lôi mới hoàn hồn lại, nhìn theo cái bóng của mẹ chồng, bộ áo ngủ màu trắng sữa,
mái tóc rối tung, trong phút chốc cô hiểu ra. Thì ra mấy hôm nay không phải cô
nằm mơ mà là trong lúc nửa mơ nửa tỉnh, cô nhìn thấy mẹ chồng chạy sang đắp
chăn cho Hứa Bân. Người phụ nữ này giống như một hồn ma vậy, tối nào cũng bước
vào, dùng ánh mắt đố kỵ âm thầm quan sát con trai và con dâu đang ngủ, có lúc
họ ôm nhau, có lúc thì cả hai đều trần truồng. Nghĩ đến đây, sự xấu hổ và phẫn
nộ dâng ngập lòng cô.
Hứa Bân ôm
chặt Hy Lôi vẫn còn đang sợ hãi, an ủi:
- Ngủ đi,
không sao đâu!
Ngày hôm
sau, Hy Lôi bị ốm nặng.
No comments
Post a Comment