SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 18 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 18:TÌNH ĐỊCH CỦA HY LÔI 1
Hy Lôi bị ốm, sốt cao tới 39 độ, mặt đỏ bừng, sờ lên
nóng bỏng cả tay. Từng giọt nước biển lạnh lẽo theo chiếc kim nhọn hoắt truyền
vào cơ thể cô, cơn sốt giảm dần.
Mẹ chồng và Hứa Bân cùng trông Hy Lôi truyền nước, mẹ
chồng cứ kiên quyết bắt Hứa Bân đưa Hy Lôi tới khoa sản, đã hơn một tháng nay
cô không có kinh rồi.
Không lâu sau có kết quả kiểm tra, cô không mang thai.
Điều này khiến mẹ chồng thấy thất vọng.
Hứa Bân rất lo lắng, hỏi bác sĩ:
- Nhưng cô ấy bị bệnh gì ạ? Cả ngày chẳng ăn được gì,
lại hay mất ngủ, sắc mặt thì vàng vọt, còn tưởng là mang thai nữa!
Vị bác sĩ to béo nghe thấy thế bèn nói:
- Hay là bị bệnh trầm cảm! Năm ngoái có một sản phụ
mắc bệnh trầm cảm, suýt nữa còn tự sát! Thử đưa tới khoa Thần kinh ở tầng 3
khám xem!
Từ khoa sản đi ra, mẹ chồng còn cằn nhằn:
- Bác sĩ bây giờ chỉ toàn lừa gạt người ta, không tiêu
ít tiền ở bệnh viện của họ là không chịu bỏ qua, không tìm ra bệnh gì thì nói
là bị trầm cảm, lần đầu tiên mẹ nghe nói có bệnh này đấy.
Hứa Bân dìu Hy Lôi yếu ớt đi, nói:
- Thôi cứ đi khám xem sao, nghe lời bác sĩ không sai
đâu.
Ở khoa Thần kinh, cuối cùng bác sĩ cũng chẩn đoán Hy
Lôi bị mắc bệnh trầm cảm nhẹ, kê cho Hy Lôi một ít thuốc, rồi lại dặn dò Hứa
Bân:
- Bệnh trầm cảm không thể coi nhẹ được đâu, phải
thường xuyên cổ vũ người bệnh, bớt thời gian dành cho sở thích, hứng thú của
mình, thường xuyên ra ngoài vận động, trò chuyện với bạn bè, uống trà, giải
trí, nếu có thể nữa thì đi du lịch, tạo cho cô ấy môi trường thoải mái, tự do,
như thế sẽ đỡ hơn.
Hứa Bân gật đầu như bổ củi:
- Dạ tôi biết rồi ạ.
Từ bệnh viện đi ra, mẹ chồng vẫn thấy khó hiểu:
- Bọn bác sĩ này thật là thất đức, người không có bệnh
mà vào bệnh viện cũng thành có bệnh!
Về tới nhà, đỡ Hy Lôi nằm xuống, uống thuốc xong xuôi,
Hứa Bân lại phải đi làm. Vừa thấy Hứa Bân định đi, nước mắt Hy Lôi không nhịn
được lại rơi xuống, ngồi dậy ôm chặt lấy cổ Hứa Bân:
- Ở nhà với em, em không muốn ở nhà một mình!
Hứa Bân oang oang nói:
- Sao lại ở nhà một mình, còn có mẹ anh mà. Ngoan nhé!
Nghe Hứa Bân nói thé, Hy Lôi buồn bã quay mặt đi. Nằm trên giường, đầu óc cô
rối bời, cuối cùng mơ màng ngủ thiếp đi, một lát sau lại mơ thấy người phụ nữ
áo trắng, rồi mơ thấy mình bị lạc đường, trong một tòa nhà rộng lớn và lạnh
lẽo, có rất nhiều căn phòng, rất nhiều cánh cửa, Hy Lôi chạy khắp nơi tìm Hứa
Bân, mở từng cánh cửa, nhưng bên trong chỉ trống không, cuối cùng, cô phát hiện
một cánh cửa để ngỏ, bèn bước vào, vui mừng kêu lên:
- Hứa Bân, Hứa Bân, anh có ở đây không?
Bỗng dưng,
một con quái vật mặt xanh từ trong phòng lao ra, nhe nanh múa vuốt, Hy Lôi giật
mình tỉnh dậy khỏi giấc mơ, cả người toát mồ hôi lạnh.
Bên ngoài vang lên tiếng quét nhà của mẹ chồng.
Hy Lôi kéo chăn lên che kín mặt mình, che kín những
giọt nước mắt vừa lau khô giờ lại trào ra. Khoảng thời gian vô âu vô lo trước
kia đã biến mất như một cơn gió từ lúc nào?
Bữa tối, mẹ chồng nấu cháo trắng cho Hy Lôi.
Hy Lôi yếu ớt không muốn xuống giường. Hứa Bân bèn
mang cháo vào phòng, dịu dàng, chu đáo:
- Nào, cô bệnh nhân nhỏ, nằm trên giường ăn cũng được!
Mẹ chồng vội vàng bước vào dặn dò:
- Ăn ở trên giường phải cẩn thận nhé, đừng làm bẩn
chăn ga!
Trước khi đi, nhìn dáng vẻ ân ái của vợ chồng còn trai, bà không
khỏi ngưỡng mộ, và có chút thương cảm, chua chát nói với bố Hứa Bân:
- Haiz, nhìn con trai kìa, đối xử với Hy Lôi tốt quá!
Hy Lôi tự cầm bát cháo, ăn từng miếng, cái món bình
thường chẳng có chút mùi vị gì, giờ đây bỗng thơm ngon quá chừng. Hứa Bân nói:
- Ăn từ từ thôi, anh ra ngoài ăn cơm nhé!
Bên ngoài phòng khách, cả nhà vừa ăn vừa cười, không
khí vô cùng ấm áp, Hy Lôi ở trong phòng, không biết vì sao lại rơi nước mắt, cô
cảm thấy mình cứ như một người thừa.
Buổi tối Hứa Bân vừa vào phòng, Hy Lôi đã khóc, ôm lấy
cổ Hứa Bân, nũng nịu:
- Anh đừng đi, ôm em đi!
Nước mắt cô thấm ướt cả áo
Hứa Bân.
- Cưng, rốt cuộc thì em làm sao? Càng ngày càng giống
Lâm Đại Ngọc, anh không phải là Giả Bảo Ngọc đâu đấy! Sao thế, có chuyện gì
không vui thì nói ra?
Sự lo lắng hằn rõ trên mặt Hứa Bân.
Cuối cùng thì lần đầu tiên Hy Lôi cũng nói chuyện
thẳng thắn với Hứa Bân:
- Hứa Bân, em muốn chuyển ra ngoài! Hai đứa mình ra
ngoài sống đi!
Vừa nói xong, Hứa Bân đã lập tức phản đối:
- Thế sao được, chuyển ra ngoài thì ở đâu, vả lại bố
mẹ chỉ có mỗi anh là con, anh với em chuyển ra ngoài rồi thì họ cô đơn biết
mấy, vả lại, thế thì người xung quanh bàn tán ra gì nữa!
- Anh chỉ để ý lời bàn tán của người khác mà chẳng chú
ý gì tới cảm nhận của em!
- Tóm lại là không thể chuyển ra ngoài được, em nói
đi, chỉ cần không chuyển đi thì em muốn gì cũng được!
Hứa Bân nhượng bộ.
- Thế thì không chuyển ra ngoài cũng được! Em có yêu
cầu, thứ nhất, mẹ anh không được tùy tiện ra vào phòng bọn mình, kể cả để quét
dọn cũng không được, buổi tối em về sẽ tự quét dọn, em mà không có thời gian
thì cứ kệ nó bừa bộn thế.
- Được rồi, được rồi! Để anh nói với mẹ. Còn gì nữa
không?
- Thứ hai, yêu cầu anh và mẹ anh đừng có mấy cái hành
vi biến thái ấy nữa, ví dụ như đi vệ sinh khi có mặt người kia trong phòng. Anh
đã hai mấy tuổi đầu rồi mà trước mặt mẹ còn để lộ cái đấy, không xấu hổ à!
Chuyện như lần trước mẹ vào phòng gọi anh dậy rồi mặc quần cho anh nữa, đừng để
em nhìn thấy lần nữa.
- Chuyện này cũng tính ạ. Thôi được rồi. Còn không?
- Còn nữa, chủ nhật ngủ nướng không được gọi dậy, buổi
sáng đi làm cũng không cần gọi em, em tự dậy được, ngày trước em đã bao giờ đi
muộn đâu!
- Được! Có lòng tốt gọi em dậy mà cũng sai à!
- Cuối cùng, bảo mẹ anh việc lớn việc nhỏ gì đừng có
chỉ nhắc tới tiền, nghe thô lắm!
Hứa Bân đồng ý hết:
- Thì em cao thượng, nhà anh thô tục. Được rồi, ngủ
được chưa! Chỉ cần em vui để căn bệnh trầm cảm của em nhanh khỏe lại thì thế
nào cũng được!
Tối hôm đó, Hy Lôi ngủ rất ngon, Ngủ một giấc tới
sáng. Sáng sớm, tia nắng đầu tiên lọt qua khe cửa, chiếu vào phòng, khiến tâm
trạng Hy Lôi cũng tốt hẳn lên. Đã lâu lắm rồi cô không nhìn thấy bầu trời rộng
rãi và cảm nhận được tâm trạng thoải mái này.
No comments
Post a Comment