SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 03 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 03: RA MẮT 3
Nhưng nghĩ tới việc Hứa Bân đã lớn như
thế rồi mà mẹ anh vẫn còn sờ vào chỗ đó của anh, cô cảm thấy trong lòng không
thoải mái. Cô cúi đầu nói:
- Biến thái! Sau này không được như thế
nữa!
Hứa Bân đưa Hy Lôi về tới cổng tiểu khu
nhà cô, rồi gọi taxi. Vốn là ngày cuối tuần, lẽ ra anh phải ở bên Hy Lôi lâu
hơn một chút, nếu là trước đây thì Hứa Bân và Hy Lôi sẽ đi dạo phố hoặc xem
phim, có thời gian thì tới nhà Hy Lôi nấu cơm, lúc Mai Lạc không có nhà, hai
người sẽ làm tình ở trong phòng, cái cảm giác vụng trộm ấy vừa hưng phấn vừa
kích thích. Nhưng hôm nay nghĩ tới mẹ anh, Hy Lôi cảm thấy tiết mục sau đó thật
là vô vị. Cô đẩy Hứa Bân ra:
- Anh về đi! Bài kỳ này sắp phải nộp
rồi, em còn chưa làm xong! Còn một đống quần áo phải giặt nữa.
Hứa Bân không nổi giận, anh còn đang
sốt ruột muốn biết ấn tượng của bố mẹ về Hy Lôi thế nào, thế là anh vẫy tay
chào cô rồi quay người ra về.
Về tới phòng, thấy Mai Lạc đang lúi húi
nấu mì trong bếp. Thấy Hy Lôi về, cô bạn vội vàng chạy lại hỏi:
- Thế nào, thế nào hả?
Hy Lôi ném túi xách xuống rồi lười
biếng ngồi phịch xuống salon, định nói về cảnh tượng biến thái của mẹ con Hứa
Bân, rồi thái độ thân mật của bà với chồng, nhưng nghĩ đó là mẹ chồng tương lai
của mình nên cuối cùng lại chẳng nói gì:
- Ok thôi! Tớ đáng yêu thế này cơ mà,
ai dám chê tớ chứ!
Mai Lạc bưng ra một bát mì, vừa ăn vừa
hỏi:
- Tớ hỏi cậu là bố mẹ anh ấy thế nào?
Hy Lôi thản nhiên nói:
- Tốt lắm, bố anh ấy có vẻ rất hiền
lành, mặc dù ở cơ quan có chút chức quyền nhưng cũng không hề làm cao, mẹ anh
ấy thì là một phụ nữ gia đình, kiểu phụ nữ Trung Quốc truyền thống!
- Tóm lại cậu đừng có coi thường, Hứa
Bân là con trai một, sau khi các cậu kết hôn, chắc chắn sẽ phải sống chung với
họ, nếu xử lý không tốt mối quan hệ với mẹ chồng thì mệt lắm. Cơ quan tớ có mấy
chị lấy chồng rồi, thường xuyên tới cơ quan tố khổ, có người suýt nữa còn ly
hôn vì mẹ chồng quá quắt đấy!
Hy Lôi chẳng để tâm lắm:
- Làm gì đến nỗi ấy. Mẹ tớ ở với bà nội
quá nửa đời người, vẫn tốt đấy thôi.
- Dù sao thì tớ cũng nhắc nhở cậu như
thế. Tớ thì không phải lo về cái này.
Mai Lạc với bạn trai cô, Tùng Phi, một
người ở Giang Tây, một người ở Hà Bắc, trong thành phố này, họ đều bị coi là
người ngoại tỉnh, cho dù kết hôn thì cũng sẽ sinh sống ở nơi này, sống cuộc
sống của đôi uyên ương nhỏ, không phải lo tới vấn đề sống chung với bố mẹ.
Đúng lúc này thì điện thoại của Hứa Bân
gọi tới:
- Cưng, tới nhà chưa?
- Rồi, đang nói chuyện với Mai Lạc.
- Em không muốn nghe ấn tượng của bố mẹ
về em thế nào à?
Hy Lôi cười đầy thản nhiên:
- Đương nhiên là tốt rồi!
Bên kia vang lên tiếng cười của Hứa
Bân:
- Đương nhiên rồi, anh có mắt nhìn mà!
Bố mẹ nói em vừa xinh đẹp, lại lễ phép, công việc cũng tốt nữa, chỉ là... chỉ
là...
Hy Lôi vừa nghe, thấy còn “chỉ là”, lại
nói mấy tiếng liền nên hơi giận:
- Chỉ là cái gì! Em làm sao?
Hứa Bân lại ấp úng:
- Không có gì! Chỉ nói là em hơi thanh
cao! Còn nói hai đứa mình đi trong tiểu khu mà cứ nắm tay nhau, nhố nhăng!
Hy Lôi vừa nghe nói vậy đã lập tức bắn
như súng liên thanh vào điện thoại:
- Em làm sao mà thanh cao? Em nắm tay
anh thì làm sao, họ còn đứng nhìn lén ở cửa sổ à? Nắm tay thì làm sao, anh nhố
nhăng thì có? Người thế hệ nào rồi, có phải họ không thường xuyên ra phố, không
ra ngoài hay sao, biến thái à! - Nói xong, cô dập mạnh điện thoại.
Sau đó, cho tới khi kết hôn với Hứa
Bân, dọn về sống trong căn nhà đó, sáng sớm ra ngoài đi làm, Hy Lôi vẫn cứ cảm
thấy đằng sau khung cửa sổ sau lưng có một đôi mắt đang nhìn cô đầy dò xét,
khiến cô lạnh run người.
Mai Lạc nhìn Hy Lôi một phút trước vẫn
còn hớn hở như tết, giờ nhận xong cuộc điện thoại bỗng nổi giận lôi đình thì
khựng lại, rồi lặng lẽ ăn mì, chẳng nói gì nữa.
No comments
Post a Comment