SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG - CHƯƠNG 04 - TRUYỆN NGÔN TÌNH
SỐNG CHUNG VỚI MẸ CHỒNG
Tác giả: Phù thủy dưới đáy biển
Thể loại: Tiểu thuyết
CHƯƠNG 04: HÔN SỰ 1
Những lời ngọt ngào của Hứa Bân nhanh chóng dập tắt lửa giận
của Hy Lôi. Vừa tan ca, Hứa Bân đã xuất hiện trước cổng cơ quan của Hy Lôi đúng
giờ, mời cô ăn bít tết để tạ tội, cơn giận của Hy Lôi cũng dần dần nguôi. Trên
đường về nhà, bàn tay Hứa Bân lại không ngoan ngoãn, cứ trượt đi trượt lại trên
vai Hy Lôi, Hy Lôi cố ý gạt tay anh ra:
- Tránh ra, nhố nhăng!
Hứa Bân lại ôm chặt lấy cô, miệng cười đểu giả:
- Còn nhố nhăng hơn nữa cơ!
Sau đó anh hôn cô.
Chuyện hôn sự nhanh chóng được đề cập. Hy Lôi xin nghỉ, đưa
Hứa Bân về thành phố C thăm gia đình mình. Bố mẹ cô đều là người rất cởi mở,
tính tình Hứa Bân lại thoáng nên rất được lòng hai cụ, bố mẹ Hy Lôi không có
vấn đề gì. Chỉ nói:
- Các con sau này sống hạnh phúc là được, bố mẹ không có ý
kiến!
Bên nhà Hứa Bân đã bắt đầu tích cực chuẩn bị. Đúng như Mai
Lạc nói, vì Hứa Bân là con một, nhà cửa lại to lớn rộng rãi nên đương nhiên
phải sống cùng bố mẹ chồng. Bởi vì nhà anh mới mua mấy năm trước, lại không
phải trang trí lại nên chỉ dán giấy dán tường mới trong phòng của Hứa Bân, thay
rèm cửa mới, mẹ Hứa Bân ngày nào cũng chạy ngược chạy xuôi, mua chăn đệm, xem
đồ dùng mới, còn đích thân tìm cho con trai một tiệm chụp ảnh cưới.
Vì việc này
mà Hứa Bân và Hy Lôi còn cãi nhau một trận. Hồi hai người yêu nhau, lúc Hy Lôi
đi dạo trên phố đã thích một cửa hàng chụp ảnh cưới, cô cũng đã vào đó tư vấn
và âm thầm so sánh, cái cửa hàng tên là “Kiếp trước kiếp này” chụp ảnh rất đẹp.
Hy Lôi vẫn nghĩ khi nào kết hôn sẽ tới cửa hàng đó chụp ảnh, mà cô cũng đã nói
chuyện này với Hứa Bân, không ngờ mẹ anh lại tự mình can thiệp, đặt sẵn tiền
đặt cọc ở cửa hàng tên là “Cô dâu xinh đẹp”.
Hôm đó, mẹ Hứa Bân hớn hở cầm tờ rơi quảng cáo của cửa hàng
đó cho họ xem, nói là mình đã đặt được một gói chụp ảnh cưới với giá rất ưu
đãi. Trái tim Hy Lôi bất giác chùng xuống, nhưng không thể hiện ra. Vừa ra khỏi
công tiểu khu, hai người đã cãi nhau.
- Nếu chụp thì một mình anh đi mà chụp, em không đi!
- Đừng thế mà! Mẹ anh cũng là ý tốt thôi, nghĩ công việc của
chúng ta bận rộn, không có thời gian nên mới tự mình lo hết.
Hứa Bân cũng cảm
thấy ấm ức, không biết vì sao Hy Lôi bỗng dưng nổi giận.
- Em cưới hay là mẹ anh cưới! Ngay cả quyền chọn nơi chụp
ảnh cưới mà em cũng không có sao? Rèm cửa là bà mua, hoa văn mà bà thích nhìn
quê chết đi được, giấy dán tường cũng là bà chọn, trắng nhợt trắng nhạt, trông
như mặt người chết ấy, chăn ga gối đệm cũng bà ấy mua, màu hồng quê kệch. Bỗng
dưng em cảm thấy, tất cả những thứ này dường như chẳng liên quan gì tới em. Sao
không hỏi em có thích hay không?
Hy Lôi nói một hơi ra hết những điều bất mãn, Hứa Bân lại
xin lỗi rồi ngọt nhạt:
- Đừng giận mà. Mẹ thích lo mà! Thế em nói xem, đã định cả
rồi thì làm thế nào, anh thấy cũng được mà, cửa hàng đó nhiều người chụp lắm,
vả lại tiền đặt cọc cũng không lấy về được, thôi bỏ đi, anh về nói với mẹ, sau
này đừng tự ý thế nữa, mua gì thì bàn bạc với mọi người trước, được không?
Hy Lôi suy nghĩ một lúc, cũng chỉ đành như vậy. Mặc dù cửa hàng
áo cưới đó mình không thích lắm, nhưng cũng không phải quá tệ, đành phải thỏa
hiệp thôi.
Có lẽ Hứa Bân về cũng nói với mẹ là đừng tự ý quyết định mọi
chuyện, sau này có chuyện gì thì hãy hỏi ý kiến Hy Lôi. Khi tới nhà anh một lần
nữa là cô hẹn đi xem đồ trang sức. Lúc ấy là buổi trưa, cả nhà cùng ăn cơm, mẹ
anh nói tới chuyện chụp ảnh, bà thản nhiên cười:
- Bọn trẻ con lắm ý kiến quá.
Hy Lôi vừa nghe thế đã định nói mình không còn là trẻ con,
mình có suy nghĩ của mình. Nhưng lời đã ra đến miệng, cô lại cố nhịn rồi nuốt
vào trong.
Ăn cơm xong, Hứa Bân gọi mẹ:
- Mẹ lấy tiền cho con!
Thanh niên vừa mới đi làm, tiền
lương không cao, một tháng được hơn một nghìn, còn không đủ mình tiêu, thi
thoảng tặng Hy Lôi một món quà nhỏ cũng chỉ là mấy món “đồ chơi” như kiểu dây
chuyền bằng thủy tinh, chưa bao giờ tặng cô món trang sức nào đắt tiền. Bản
thân Hứa Bân cũng chẳng có khoản tiết kiệm nào, cưới xin phải mua đồ trang sức
toàn là tiền của nhà, cũng may các gia đình Trung Quốc đều như thế, vất vả cả
đời chỉ là để tổ chức cho con cái một cái đám cưới đàng hoàng, bằng bạn bằng
bè.
Mẹ anh chỉnh trang lại một chút, thay một bộ quần áo sạch sẽ
rồi xách cái túi của mình lên, nói:
- Đi thôi!
Hy Lôi và Hứa Bân nhìn nhau, thì ra mẹ anh không hề có ý
định đưa tiền cho họ tự đi mua mà còn đòi đi cùng! Hứa Bân nhận ra vẻ không vui
trên mặt Hy Lôi, bèn nói:
- Mẹ, mẹ không cần đi đâu, đưa con tiền, bọn con tự đi.
Mẹ anh vừa nghe thế đã tỏ ra không vui:
- Sao hả, cùng đi dạo phố với hai đứa cũng không được à, các
con xem, mẹ có thể tư vấn cho hai đứa mà!
Hứa Bân nghe mẹ nói thế, cũng không
tiện nói gì nữa, đành cùng mẹ ra cửa. Dọc đường, mặt Hy Lôi cứ nặng như đeo đá.
Trên con phố Đông nhộn nhịp nhất thành phố có một cửa hàng
trang sức rất nổi tiếng, Hy Lôi thích một sợi lắc tay cẩn đá hồng ngọc, hơn một
nghìn tệ. Hứa Bân đang định bảo nhân viên ghi hóa đơn thì mẹ nêu ra ý kiến:
- Ôi, Hy Lôi thích đá quý à! Nghe mẹ này, mua trang sức bằng
vàng là kinh tế nhất, vừa sang trọng lại liên tục lên giá!
Hy Lôi vừa nghe nói thế đã lẩm bẩm:
- Mua trang sức chẳng phải để đeo thôi? Mình có buôn vàng
đâu mà lo nó tăng giá hay giảm giá!
- Dù sao thì mẹ cũng cảm thấy đá quý không kinh tế!
Mẹ vẫn
không buông tha.
Hứa Bân hơi bực mình, gắt lên:
- Mẹ, cô ấy thích thì cứ mua đi!
Lúc này bà mới miễn cưỡng đi thanh toán. Nhìn theo dáng mẹ
anh, Hy Lôi cảm thấy vừa ấm ức, vừa bực mình, thấy cô nhân viên che miệng cười
khúc khích.
No comments
Post a Comment