KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 15 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 4: MẸ DẠY TỐI ĐẤU BÒ

CHƯƠNG 15: 



Xe xuyên màn đêm, lần theo những con đường thôn quê tối tăm. Gió mạnh quất chiếc Camaro từng hồi. Mưa vụt tới tấp vào kính trước. Không biết mẹ nhìn đường bằng cách nào, chỉ biết mẹ đạp chân ga liên tục.

 Mỗi khi có chớp, tôi lại quay sang nhìn Grover đang ngồi cạnh mình ở hàng ghế sau và tưởng minh mất trí hoặc tưởng nó mặc quần may bằng thảm lông dài. Nhưng mùi cơ thể nó nhắc tôi nhớ đến những chuyến tham quan trại nuôi gia súc từ hồi mẫu giáo – mùi mỡ lông cừu. Mùi của một đọng vật ẩm ướt ở trang trại.

 Tôi không nghĩ được câu gì để hỏi, ngoại trừ:

 - Vậy ra... cậu quen mẹ tôi?

 Grover liếc nhanh kính chiếu hậu dù bên ngoài không có xe nào sau xe chúng tôi:

 - Không hẳn. Thật ra thì đây là lần giáp mặt đầu tiên. Tuy nhiên, bà biết tớ đang bảo vệ cậu.

 - Bảo vệ tớ ư?

 - Tớ giữ đầu còn trên cổ cho cậu. Đảm bảo cậu không hề hấn gì. Nói thế không có nghĩa tớ giả bộ làm bạn cậu. – Nó nói nhanh. - Tớ thật sự coi cậu là bạn.

 - Vậy thì... thật ra cậu là gì vậy?

 - Tớ là gì giờ không quan trọng.

 - Không quan trọng ư? Từ eo trở xuống, bạn thân nhất của tớ mang lốt lừa...

 Grover bật ra tiếng kêu chói tai, be... be... be… be…!

 Dù từng nghe nó kêu như vậy nhưng tôi luôn cho rằng đó là kiểu cười ngượng. Giờ tôi mới biết đó là tiếng kêu be be khó chịu. Nó gào lên:

 - Dê chứ!

 - Cái gì?

 - Từ eo trở xuống, tớ mang lốt dê.

 - Cậu vừa nói cậu là gì giờ không quan trọng mà.

 - Be… be… be…! Phải tay thần rừng[6] khác, cậu đã bị giẫm chết dám xúc phạm kiểu đó đấy.

 - Úi chà! Khoan đã. Thần rừng… ý cậu là như trong thần thoại Hy Lạp thấy Brunner hay kể ư?

 - Thế cậu tưởng ba bà già bên sạp trái cây là gì? Cô Dodds là gì nào?

 - Thế nghĩa là cậu công nhận có cô Dodds phải không ?

 - Tất nhiên là có.

 - Vậy tại sao...

 Grover nói tỉnh bơ như không:

 - Cậu càng biết ít, càng ít quái vật tìm đến cậu. Chúng tôi buông Màn Sương che mắt mọi người và mong cậu tin bọn “Người Tử Tế” chỉ là ảo giác. Nhưng nó không tác dụng. Cậu dần hiểu rõ thân phận của mình.

 - Thân phận... khoan khoan. Cậu vừa nói gì?

 Tiếng gầm quái đản vang lên sau xe, gần hơn khi nãy. Thứ đuổi theo bọn tôi không hề chệch hướng.

 Mẹ tôi bảo:

 - Giải thích dài dòng lắm, Percy. Giờ nói không kịp đâu. Chúng ta phải đưa con đến chỗ an toàn trước đã.

 - Sao lại thế? Ai đang lùng bắt con vậy?

 Nghe giọng Grover, tôi biết nó vẫn còn tự ái vụ tôi gọi nó là lừa:

 - Ôi dào, đừng có lo. Chỉ là Thần Cai Quản Địa Ngục và vài tên tay sai hèn mọn thôi mà.

 - Grover, thôi đi!

 - Xin lỗi cô Jackson! Cô cho xe chạy nhanh hơn chút nữa được không ạ?

 Tôi cố hiểu chuyện gì đang xảy đến với mình nhưng không thể.

 Chỉ biết rằng tôi không nằm mơ.

 Trí tưởng tượng của tôi không quá phong phú. Có nằm mơ tôi cũng không tưởng tượng ra chuyện lạ nhường này.

 Mẹ cua gấp sang trái. Xe phóng vút trên con đường nhỏ hẹp, hai bên đường là các trang trại tắt đen tối đen, dãy đồi thấp phủ cây xanh, và những tấm biển đề “Mời quý khách chọn dâu tươi” đóng trên cọc rào sơn trắng.

 Tôi hỏi:

 - Ta đi đâu thế này?

 Giọng mẹ căng thẳng như thẻ cố kìm nén nỗi sợ hãi vì tôi :

 - Đến trại hè mẹ kể hôm nọ. Cha muốn con đến đó.

 - Nhưng mẹ không muốn cơ mà.

 Mẹ van vỉ:

 - Thôi mà con. Đang lúc nước sôi lửa bỏng thế này, đừng vặn vẹo mẹ nữa. Cố gắng hiểu và thông cảm, con ạ. Ba chúng ta đang gặp nguy đấy.

 - Chỉ vì có bà già cắt sợi dây xanh ư?

 Grover giải thích:

 - Họ không phải người thường mà là Nữ thần Định Mệnh. Giờ cậu đã hiểu tại sao họ xuất đầu lộ diện trước mặt cậu chưa? Nhớ là họ chỉ cắt sợi dây khi cậu sắp... có người sắp chết.

 - Ý cậu là tớ sắp chết ư?

 - Không. Tớ không nói vậy. Tớ chỉ bảo “có người sắp chết” thôi.

 - Không, cậu đã dùng rõ ràng từ “cậu”. Ý là nói đến tớ chứ gì.

 - Tớ nói cậu theo nghĩa là “một người nào đó” Chứ không phải theo nghĩa “cậu”, cậu hiểu không?

 Mẹ tôi quát:

 - Hai đứa thôi đi.

 Bà xoay mạnh vô lăng sang phải. Tôi thoáng thấy bóng đen mẹ vừa cố tránh giờ lùi xa phía sau xe, mất hút vào màn mưa dày đặc.

 Tôi hỏi:

 - Cái gì thế?

 Mẹ làm như không nghe tôi hỏi:

 - Gần đến đích rồi. Còn khoảng một dặm nữa. Cầu trời phù hộ.

 Tôi không biết đích đến ở đâu, nhưng tôi thấy chính mình nghiêng người về trước, mong đợi, ao ước cả ba sớm đến được đó.

No comments

Powered by Blogger.