KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 16 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 4: MẸ DẠY TỐI ĐẤU BÒ
CHƯƠNG 16:
Bên ngoài chỉ có mưa và màn tối. Trước mắt là
đồng trống, bức tranh quen thuộc của vùng ven Long Island.
Tôi nghĩ về cô Dodds – giây phút cô Dodds biến
hình thành quái vật răng nhọn có cánh. Hai chân tôi run rẩy trong nỗi sợ hãi muộn
màng. Hóa ra cô ấy không phải là người. Cô ấy đã định xe xác tôi thật.
Tôi nhớ cả thấy Brunner… và thanh kiếm thầy đã
ném cho tôi.
Chưa kịp quay sang hỏi Grover, tóc gáy tôi đã
dựng đứng hết cả.
Ánh sáng lóe lên đi kèm tiếng nổ “Đùng” đinh
tai nhức óc. Xe hơi nổ tung.
Tôi nhớ mình bay lên cao, cùng lúc như vừa bị
đè nén, nướng trên lửa và xối vòi rồng vào người.
Tôi ngã giúi giụi vào lưng ghế trước:
- Úi, đau quá.
Mẹ hét lên:
- Percy!
- Con không sao…
Tôi rùng mình cố thoát khỏi trạng thái mê mụ.
Hóa ra tôi chưa chết. Xe cũng không phải bị nổ,
chỉ bị sa xuống mương nhỏ. Một bên xe ngập dưới bùn. Nóc xe rách toác như vỏ trứng.
Mưa thả sức dội thẳng vào trong.
Sét đánh. Đó là lý do duy nhất cho việc này.
Chiếc xe bị thổi bay ra khỏi mặt đường.
Cạnh tôi là một đống lù lù bất động:
- Grover!
Người nó bất động. Máu đang rỉ ra từ khóe miệng.
Tôi lắc mạnh cái hông đầy lông lá của nó, bụng
bảo dạ: “Đừng chết! Dù có là nửa người nửa thú, cậu vẫn là bạn thân nhất của tớ
và tớ không muốn cậu chết!”
Chợt nó thều thào:
- Thức ăn.
Tôi biết Grover còn hy vọng.
Mẹ bảo:
- Percy này, chúng ta phải…
Tiếng gầm gừ quái đản vọng lên phía sau chúng
tôi. Tôi nghe như có đàn kiến lửa bò trong xương.
- Gừ! Gừ! Gừ!
Nghe giống tiếng hai bánh sau quay tít trong
bùn. Nhưng tôi biết đó không phải là tiếng bánh xe.
Tôi ngoái nhìn.
Giữa ánh chớp lòe, nhìn xuyên qua kính trước
xe lấm tấm bùn, tôi thấy một bóng đen đứng bên đường đang cúi xuống xe. Nhìn
nó, tôi sợ chết khiếp. Trong tối không nhìn rõ mặt nhưng nhất định gã này rất
to lớn, trông như cầu thủ bóng bầu dục. Hình như hắn trùm tấm chăn lớn trên đầu.
Nửa người phía trên của hắn to bè, thô ráp. Hai cánh tay hắn giơ lên trông giống
hai cái sừng.
Tôi nuốt khan:
- Ai… Cái gì kia…
Mẹ đanh giọng ra lệnh:
- Percy, ra khỏi xe ngay.
Đúng lúc ấy tôi nghe tiếng gừ gừ thật lớn, giống
tiếng thú dữ khụt khịt. Tiếng gừ phát ra từ cái đầu trùm khăn.
Mẹ tôi lao cả người vào cánh cửa bên phía vô
lăng. Cánh cửa kẹt dưới bùn, không mở được.
Tôi cố mở cửa ngay cạnh chỗ mình ngồi. Cũng kẹt
luôn.
Tim tôi đập như trống làng.
Trong cơn tuyệt vọng, tôi nhìn lên lỗ hổng
trên trần xe. Có khả năng thoát ra từ lối ấy, chỉ tội hai cạnh vết rách kêu xèo
xèo và còn bốc khói.
Mẹ bảo tôi:
- Trèo lên từ lưng ghế sau. Percy, muốn sống
con phải chạy thật nhanh. Con có thấy cái cây to kia không?
- Mẹ bảo gì cơ?
Lại thêm tia chớp nữa. Nhìn qua lỗ thủng trên
nóc xe, tôi thấy cái cây mẹ vừa nói tới: một cây thông to lớn, có kích thước bằng
với cây-thông-Giáng-sinh-ở-Nhà-trắng đang đứng sừng sững trên sườn ngọn đồi gần
nhất.
- Cây ấy đánh dấu địa phận của trại hè. Rồi
con sẽ thấy ngôi nhà thấp dưới thung lũng. Cứ cắm đầu chạy thẳng đến đừng dừng
lại. Nhớ gào to kêu cứu. Khi nào đến cửa hẵng dừng lại.
- Mẹ... cũng đi với con nhé!
Mặt mẹ xanh xao, ánh mắt buồn bã hệt lúc mẹ đứng
ngắm biển.
- Không. Mẹ phải đi với con, giúp con dìu
Grover nữa chứ!
Grover rên rỉ to hơn:
- Thức ăn!
Gã đầu trùm chăn đang gầm gừ, khịt khịt đi về
phía chúng tôi. Khi hắn đến gần, tôi mới biết đầu hắn không trùm chăn. Tôi tưởng
vậy vì hai cánh tay hắn cực kỳ to cứ vung vẩy bên mình. Không có chăn mền gì cả.
Cái đống to bè, lù lù kia chính là đầu hắn. Còn hai vật nhọn trông như sừng…
- Nó không lùng bắt Grover và mẹ. Nó định bắt
con. Với lại, mẹ không thể vượt qua ranh giới để vào trại được.
- Nhưng…
- Đừng nhùng nhằng kẻo không kịp. Đi đi. Mẹ
van con đấy!
Thế này thì tức thật. Tôi giận mẹ, giận con dê
Grover, căm tức quái thú có sừng đang lảo đảo nhắm phía chúng tôi thẳng tiến…
trông nó như con bò mộng vậy.
Tôi trèo qua người Grover, đẩy cánh cửa ra
ngoài mưa:
- Cả ba cùng đi. Ra đi mẹ.
- Mẹ đã bảo…
- Mẹ! Con không bỏ mẹ đâu. Giúp con lôi Grover
ra đi.
Không chờ mẹ trả lời, tôi bò ra ngoài, kéo
Grover từ trong xe ra. Không hiểu sao nó nhẹ bẫng nhưng tôi không thể cõng nó
đi xa nếu mẹ không chạy đến đỡ một tay.
No comments
Post a Comment