KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 95 HẾT - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 22 :LỜI TIÊN TRI THÀNH HIỆN THỰC

CHƯƠNG 95: 


Cháu thấy trong người thế nào?

Hình như lục phủ ngũ tạng cháu vừa mang từ tủ đông đến lò vi ba.

À, tại nọc bò cạpđịa ngục đấy. Nếu thấy khỏe cháu kể đầuđuôi ta nghe.

Vừa uống rượu tiên, tôi vừa kể chi tiết.

Căn phòng im lặng rất lâu.

Annabeth vừa buồn vừa giận:

Không ngờ Luke lại... À, tớ biết thừa. Sau lần được giao việc, anh ấy khác hẳn. Hình như các thần đều không ưa hắn.

Bác Chiron khẽ khàng:

Phải báo Olympia ngay. Bácđi luôn đây.

Tôi nhắc:

Luke đang nhởn nhơ ngoài kia. Cháu phảiđuổi theo hắn.

Bác Chiron lắc đầu:

Đừng, Percy. Các thần...

Tôi cãi:

Không cho nhắc đến Kronos chứ gì. Thần Dớt gạt phắt, không nghe ai bàn đến.

Percy, bác không muốn làm khó cháu. Nhưng cháu không được vội trả thù. Cháu chưa sẵn sàngđâu.

Dù không muốn chấp nhận, nhưng tôi tin bác Chiron nóiđúng. Chỉ cần nhìn bàn tay, tôi biết còn lâu mới cầm kiếm được.

Bác Chiron... có phải bác nghe lời sấm truyền nhắc đến Kronos không? Nhà tiên tri có nhắc đến cháu và Annabeth không?

Bác ngập ngừng ngó trần nhà:

Percy, bác không có thẩm quyền...

Các thần không cho bác kể với cháuà?

Bác nhìn tôi thông cảm, nhưng ánh mắt buồn buồn:

Cháu sẽ là anh hùng vĩđại. Nhiệm vụ của bác là dốc sức huấn luyện chuẩn bị cho cháu. Nhưng nếu bácđoánđúng, đường đời cháu sau này...

Sấm nổ vang. Của sổ rung bần bật.

Bác Chiron hét to:

Biết rồi! Khổ lắm.

Bác thở dài:

Không phải ngẫu nhiên các thần giấu cháu. Biết nhiều quá về tương lai không tốtđâu.

Nhưng bác cháu ta không thể chống mắt ngồi nhìn.

Tất nhiên là không. Nhưng cháu phải dốc hết sức cẩn thận. Kronos muốn làm cháu rối trí. Hắn muốn phá hoại đời cháu, muốn cháu mờ mắt vì sợ và vì giận. Đừng làm hắn thỏa mãn. Kiên trì luyện tập. Thời cơ sẽ đến tìm cháu.

Chỉ sợ chưa đến ngàyđó, cháuđã chết khô rồi.

Bác vỗ vỗ cổ chân tôi:

...nhưng cháu phải quyếtđịnhở hẳn Trại Con Lai hay về học lớp bảy trường thường, chỉ về trại lúc nghỉ hè. Suy nghĩ cho kỹ. Bác cần câu trả lời ngay khi từ Olympia trở về.

Tôi muốn cãi và hỏi thêm nhiềuđiều.

Nhưng nét mặt bác cho thấy cuộc nói chuyện nên chấm dứtởđây. Bác chỉ có thể nói với tôi đến thế.

Xong việc bác sẽ về ngay. Argusđây sẽ bảo vệ cháu.

Bác nhìn Annabeth:

Với lại... khi nào cháu sẵn sàng, họ sẽ đến ngay.

Ai đếnạ?

Không ai trả lời.

Xe lăn của bác Chiron chạy khỏi phòng. Tôi nghe tiếng bánh xe của bác lách cách dè dặt xuống từng bậc tam cấp.

Thấy Annabeth nhìnđăm đăm chiếc ly trong tay mình, tôi hỏi:

Cậu sao thế?


Cô bạn mang ly ra bàn cho tôi:

Chẳng sao. Chỉ là tớ sắp làm theo lời cậu khuyên. Cậu... cần tớ giúp gì không?

Có. Giúp tớ đứng với. Tớ muốn ra ngoài.

Chưa đượcđâu Percy.

Tôi thò chân xuống giường. Nếu Annabeth không đỡ, tôi sẽ ngã chổng kềnh.

Cơn chóng mặt làm tôi tối tăm mặt mũi.

Annabeth la rầy:

Người ta nói thì không nghe...

Tôi khăng khăng:

Tớ không sao mà.

Tôi không muốn nằm dài như kẻ tàn phế trong khi Luke nhởn nhơ tìm cách phá hoại thế giới.

Tôi cố lê bước, nhưng phảiđu cả người vào vai Annabeth.

Anh Argusđi theo, nhưng cách một quãng.

Ra tới thềm, tôi toát mồ hôi hột, bụng quặn thắt. Nhưng tôi vẫn cố lết ra lan can.

Trời xẩm tối.

Toàn trại vắng lặng.

Các nhà tối đèn. Sân bóng chuyền im ắng. Không xuồng máy rẽ nước mặt hồ. Ngoài cánh rừng và ruộng dâu, eo biển Long Island lấp lánh nhờánh nắng cuối cùng.

Annabeth hỏi:

Sau này cậu tính thế nào?

Tớ không biết.

Tôi tâm sự rằng tôi không muốn nghe bác Chiron ở hẳn trại cho tiện việc tập tành. Tuy nhiên, tôi không muốn bỏ Annabeth ở lại cùng Clarisse.

Annabeth mím môi khẽ nói:

Tớ sẽ về nhàđi học.

Tôi ngạc nhiên:

Vềở với cha cậuư?

Cô bé chỉ lên sườn đồi. Cạnh cây thông Thalia, ngay hàng rào trại có hai đứa bé đứng cùng với một bà và mộtông rất cao tóc bạch kim. Hình như họ đợi ai đó. Ông tóc bạch kim cầm ba lô giống ba lô Annabeth mang từ công viên nước Denver về.

Vừa về trại, tớ viết thư cho cha ngay. Giống như cậu khuyên ấy. Tớ... mong cha tha thứ. Nếu cha còn muốn tớ về, đầu năm học tớ sẽ sống với cả nhà. Cha hồiâm ngay. Hai cha con quyếtđịnh... sẽ làm lại từ đầu.

Câụ can đảm thật.

Annabeth sắp mếu:

Chín thángởđây, cậu phải cẩn thận nghe chưa? Nhớ... gửi thư cho tớ.

Tôi cười méo xẹo:

Thường thì rắc rối tự tìm đến, tớ không cần mời.

Hè sang năm tớ quay lại, chúng mình cùng tìm Luke hỏi tội. Tất nhiên mình xin phép, nhưng nếu bị cấm, mình cứ lẻn ra tựđi tìm. Đồngý không?

Thế mới xứng là con thần Athena chứ.

Cô bạn chìa tay. Tôi nắm lấy.

Bảo trọng nhé. Nhớ cẩn thận.

Cậu cũng vậy.

Tôi trông theo Annabeth lên đồi gặp người thân. Ngượng ngập đến bên cha, Annabeth quay lại nhìn xuống thung lũng lần cuối. Bạn tôi vuốt nhẹ cây Thalia rồi theo gia đình dấn thân vào thế giới người phàm.

Lần đầu tiên ở trại tôi thấy côđơn vô cùng.

Tôi ngắm eo biển Long Island, lời cha tâm sự như vang bên tai: “Biển cả không thích bị kiềm chế.”

Tôi quyết định ngay lúcđó.

Nếu cha đang dõi theo, ông sẽ nghĩ sao khi biết suy nghĩ này?

Tôi hứa với cha:

Hè tới con sẽ về trại. Con sẽ sống khỏe suốt chín tháng, cha đừng lo. Suy cho cùng, con là con trai Thần Biển kia mà.

Tôi nhờ anh Argus dìu xuống nhà Số Ba để thu xếp hành trang chuẩn bị lên đường.




---THE END---

No comments

Powered by Blogger.