BÊN NHAU TRỌN ĐỜI - CỐ MẠN - CHƯƠNG 22 - TRUYỆN NGÔN TÌNH TRUNG QUỐC
BÊN NHAU TRỌN ĐỜI
TÁC GIẢ: Cố Mạn
Thể loại: Ngôn tình
CHƯƠNG 22 : LY HỢP 1
- Hà… luật
sư Hà sao?
Mỹ Đình ngạc nhiên nhìn người xuất hiện ở cửa.
– Luật sư Hà anh
đang nằm viện cơ mà?
- Tôi vừa ra
viện sáng nay, Mỹ Đình, lát nữa cô mang tài liệu về vụ án công ty ANAS sang
phòng tôi nhé
Dĩ Thâm vừa đi vừa nói
– Mấy ngày nay không có tình hình gì đặc
biết chứ?
- Có!
Mỹ
Đình vội giở cuốn sổ ghi chép thông báo những thông tin quan trọng, do dự một
lát cô nói
– Luật sư Hà, có một nữ phóng viên của tạp chí Tú sắc mấy lần gọi
điện muốn phỏng vấn anh, cô ấy cũng đã đến đây một lần rồi. Cô ấy nói là bạn
học cùng trường ngày xưa với anh, anh có gọi lại cho cô ấy không?
Nghe nhắc
đến tạp chí Tú sắc mắt Dĩ Thâm sáng lên, nhưng lập tức trở lại bình
thường:
- Không cần,
lần sau nếu cô ta gọi đến thì từ chối luôn đi.
- Vâng
Mỹ
Đình gật đầu.
Cuối cùng Dĩ
Thâm đã trở về, anh ấy lại xử lý công việc nhanh gọn và dứt khoát.
Hướng Hằng
từ viện kiểm sát trở về, đẩy cửa vào ngay phòng làm việc của Dĩ Thâm. Thấy Dĩ
Thâm đang ngồi trước đống giấy tờ cao ngất, không biết nói thế nào.
- Tôi vừa
nghe Mỹ Đình nói, nhưng vẫn chưa tin, cậu có thể giải thích chuyện này là thế
nào không?
- Chuyện gì?
Dĩ Thâm vẫn không ngẩng lên, da mặt anh vẫn còn hơi tái nhưng thần sắc rất
tốt.
- Đừng có
đóng kịch với tôi, tôi nhớ ngày kia cậu mới được xuất viện cơ mà, sao bây giờ
lại ngồi đây?
- Tôi ra
viện sớm.
Hướng Hằng
ôm đầu, mặc dù cũng là luật sư nhưng Hướng Hằng không thể không thừa nhận nói
chuyện với luật sư không dễ chút nào, trả lời đấy nhưng cũng như không:
- Cậu định
đùa với tính mạng hả? Văn phòng này không có cậu đâu đến nỗi đổ bể.
- Cũng chưa
hẳn
Dĩ Thâm giơ tập tài liệu trong tay
– Tôi còn nhớ, về mặt này cả cậu và
cậu Viêm đều không thành thạo cho lắm.
Hướng Hằng
hừ một tiếng:
- Chúng tôi
có bất tài cũng không gục ngã trong phiên tòa.
- Hướng
Hằng!
Dĩ Thâm dựa lưng vào thành ghế nhìn Hướng Hằng vẻ bất lực
– Tôi không
hề có ý định đùa với tính mạng mình đâu.
- Lúc bình
thường cậu không…
Hướng Hằng nhìn Dĩ Thâm, hỏi thẳng
– Cô ấy đi rồi đúng
không?
Mặt Dĩ Thâm
sa sầm, anh hỏi lại:
- Cậu đi tìm
cô ấy phải không?
Hướng Hằng
gật đầu, nhìn mặt Dĩ Thâm thở dài:
- Xem ra tôi
đã bò lành chữa thành bò què rồi.
- Không, tôi
phải cảm ơn cậu
Dĩ Thâm lạnh nhạt nói
– Nếu cô ấy không giáng cho tôi một đòn
chí mạng thì tôi chưa hoàn toàn tỉnh ngộ.
- Cậu…
Hướng Hằng mở miệng định nói rồi thôi.
- Cậu yên
tâm!
Dĩ Thâm nhìn người đồng nghiệp thái độ rất bình tĩnh
– Tôi và cô ấy hoàn
toàn kết thúc. Không, phải nói thế này, sự tự nguyện của tôi đã hoàn toàn kết
thúc.
***
Mười một giờ
đêm, Dĩ Thâm cho xe vào gara, đi vào cầu thang máy, đầu óc vẫn nghĩ tới cuộc
đàm phán ngày hôm sau. Thời gian này hầu như anh không về nhà trước mười giờ
đêm, cùng một lúc anh thụ lý mấy vụ án, bận tối mắt. Hướng Hằng đã chán khuyên
can, Viêm thì cười khì khì tính con số thu nhập của văn phòng trong quí này
tăng được bao nhiêu, còn nói thêm là sẽ chuẩn bị một cỗ quan tài thật tốt cho
Dĩ Thâm.
Thực ra Dĩ
Thâm cũng vô cùng mệt mỏi, nhưng anh cần sự bận rộn như vậy.
Thang máy
dừng lại ở tầng mười hai. Dĩ Thâm bước ra, vừa móc chìa khóa chuẩn bị mở cửa.
Tay anh bỗng khựng lại khi nhìn thấy người ngồi trước cửa nhà mình.
Cô ta khoác
áo len mỏng, hai tay ôm gối ngồi trước cửa phòng anh, cầm tỳ vào đầu gối, mắt đăm
đăm hướng về phía cầu thang.
Nghe tiếng
bước chân, cô ta ngẩng lên. Trông cô ta có lẽ còn tiều tụy hơn một người bệnh
như anh, khuôn mặt hơi gầy, cằm nhọn, cặp mắt to hơi hoảng hốt khi nhìn thấy
anh. Cả người cô ta như chìm trong tuyệt vọng, như bị dồn vào đường cùng.
Chẳng ai lên
tiếng.
Dĩ Thâm dừng
mấy giây, rồi lướt qua cô.
Anh thận
trọng mở cửa, bước vào phòng, quay đầu định khép cửa.
Tiếng khép
cửa còn chưa kịp vang lên, tay áo Dĩ Thâm đã bị một bàn tay túm lại.
- Dĩ Thâm!
Cô ta lên tiếng, giọng nói nhỏ và yếu ớt, đáng thương như tiếng rên của một con
thú bị thương.
– Anh có cần em nữa không?
“Cô ta biết
cô ta đang nói gì?!”
Dĩ Thâm quay người trợn mắt nhìn cô ta, như là nhìn thấy
quỷ. Tiếng nói vừa nhỏ vừa yếu, nhưng trong đêm vắng nên vẫn nghe rất rõ, anh
cố gắng níu chặt sợi dây lý trí, định giật tay ra, nhưng cô ta vẫn túm chặt
không buông.
Vẫn ương
ngạnh như vậy, Dĩ Thâm phát hiện anh đang nhớ lại ngày xưa một cách xấu hổ:
- Bỏ ra!
Có lẽ giọng
nói Dĩ Thâm quá gay gắt. Tay Mặc Sênh run lên, sau đó từng ngón một từ từ tuột
khỏi tay áo anh.
Chị cúi đầu.
Dĩ Thâm không nhìn, nhưng anh vẫn nhận ra vẻ đau đớn tội nghiệp của chị. Hình ảnh
hiện lên rõ đến mức anh thấy hoảng sợ vì nghĩ có thể mình sẽ mềm lòng. Để mặc Mặc
Sênh đứng lặng, Dĩ Thâm đi ra ban công, gió lạnh thốc vào người làm anh tỉnh
táo.
Cô ấy vẫn
còn có bản lĩnh làm cho anh điêu đứng, trước đây đã thế, bây giờ càng như thế.
Cho nên anh càng phải lạnh lùng nếu không có cơ hỏng hết.
truyenhoangdung.blogspot.com
No comments
Post a Comment