KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 81 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 19: TIẾN GẦN CÔNG LÝ
CHƯƠNG 81:
-Những hai cơ à? Muốn vuốt râu hùm hả con? Mi làm ta thất điên bát đảo
còn chưa đủ sao? Nói nghe xem nào/ Đã muốn đập ngươi nát bét nhưng ta hơi hiếu
kỳ, muốn xem hết màn kịch hay này đã.
Nuốt khan xong, tôi sợ quá chỉ biết nhìn chằm chằm chiếc ngai nhỏ hơn, đặt
ngay cạnh ngai của Hades. Nó có hình bông hoa đen cách điệu và dát vàng lộng lẫy.
Chắc đó là chỗ của hoàng hậu Persephone. Theo truyền thuyết, bà có tài xoa dịu
chồng mỗi khi Hades có tâm trạng không vui. Nhưng giờ là mùa hè. Nữ thần mùa
xuân Persephone đã về nhà mẹ là nữ thần Demeter. Bốn mùa tồn tại không phải do
trục trái đất nghiêng mà do thần Demeter.
Annabeth bồn chồn, hắng giọng nhắc. Cô bạn thúc đầu ngón tay trỏ vào lưng
tôi.
-Thưa thần Hades, chắc ngài cũng biết không thể có giao tranh giữa các thần.
Hậu quả sẽ khủng khiếp lắm ạ.
Grover đế thêm làm tôi thêm vững dạ:
-Vâng, khủng khiếp lắm lắm.
Tôi nói tiếp:
-Xin ngài trả lại tia chớp của thần Dớt và cho phép cháu mang nó lên đỉnh
Olympia.
Thần quắc mắt làm hồn vía tôi lên mây cả:
-Sau bao trò láu cá, khá khen cho ngươi khéo giả vờ.
Tôi ngoái nhìn hai bạn cầu cứu. Họ cũng ngạc nhiên không kém gì tôi.
-Thưa…chú, nãy giờ ngài nói như thể cháu đắc tội gì ghê gớm lắm. Thực
tình, cháu có làm gì đâu.ạ.
Căn phòng rung chuyển như thể sắp làm cả Los Angeles phía trên đổ sụp. Gạch
đá từ trần hang rơi như mưa. Mọi cửa chính phụ ở bốn bức tường bật mở. Hàng
trăm bộ xương lính canh mặc quân phục của mọi quốc gia thuộc nền văn minh
phương tây rầm rập bước vào. Họ đứng thành hàng quây quanh phòng, chắn mọi lối
ra.
Hades gầm lên:
-Rang con, mi tưởng ta thích chiến tranh ư?
Tôi định cãi: “Ý ông là sao? Muốn tôi khen đội quân này là yêu chuộng hòa
bình chắc?” Tuy nhiên, tôi không nói ra vì chưa muốn chết.
Tôi cân nhắc từng chữ:
-Với tư cách là Chúa tể của sự chết chóc, chắc ngài biết rõ chiến tranh sẽ
giúp ngài mở rộng lãnh thổ.
-Sao giống mấy ông anh quý hóa của ta thế không biết. Mi tưởng ta cần
thêm thần dân ư? Mi không thấy người ta chen chúc nhau ở Asphodel à?
-Dạ, nhưng…
-Chỉ tính riêng thế kỷ vừa qua, mi có biết vương quốc của ta phình to cỡ
nào không? Có biết ta phải ký sắc lệnh mở thêm bao nhiêu tỉnh thành không?
Tôi chưa kịp trả lời, Hades thao thao nói tiếp:
-Nào tuyển thêm ma cà rồng giữ trật tự, nào xử lý tắc nghẽn giao thông
trước lều Phán Xét. Lại còn trả lương làm thêm giờ cho nhân viên nữa. Trước đây
ta giàu sụ. Mọi mỏ kim loại quý dưới lòng đất đều của ta mà. Nhưng giờ thâm hụt
ngân sách đã lên con số khổng lồ.
- Ấy, nhân tiện Charon nhờ con xin lên lương.
Vừa nhớ ra, tôi buột miệng luôn. Nói xong, tôi hối hận thầm ước giá lúc
nãy dán băng keo kín miệng thì giờ không mang họa.
Hades quát tháo:
- Đừng nhắc gã đó với ta! Từ hồi đua đòi theo mốt comple Ý, hắn càng lúc
càng quá đáng. Ngoài ra, thiên hạ nhìn đâu cũng thấy sai phạm và ta phải đích
thân xử lý. Nội giao thông từ cung điện đến cổng thành cũng là ta phát điên. Vậy
mà ngày nào cũng có người mới chết. Nhãi con kia, âm phủ đất chật người đông lắm
rồi. Ta không muốn dân số địa ngục tăng thêm nữa. Ta không muốn chiến tranh
đâu.
- Nhưng ngài lấy tia chớp của thần Dớt.
- Nói láo.
Phòng lại rung chuyển. Hades đứng thẳng dậy, trông cao lêu đêu như cột cờ:
- Thần Dớt tin cha mi phỉnh phờ, nhưng ta không dại đâu. Ta thừa biết mưu
mô của Poseidon.
- Cha cháu làm sao?
- Chính mi là kẻ ăn trộm vào hôm Đông Chí. Lợi dụng việc chưa ai biết
danh tánh mi, Poseidon biến con mình thành vũ khí bí mật. Hắn xui mi vào phòng
đặt ngai vàng của Dớt. Mi lấy tia chớp, lấy cả mũ tàng hình của ta. Nếu ta
không cử Nữ thần Báo Thù đến Học viện Yancy lột trần bộ mặt thật của mi, có lẽ
mưu đồ reo rắc chiến tranh của Poseidon không bại lộ. Nhưng giờ đây, mi buộc phải
lộ diện. Chẳng bao lâu nữa, cả thiên hạ sẽ biết mi là tên trộm dưới trướng
Poseidon và mũ tàng hình sẽ trở về với ta.
Tôi đoán đầu óc Annabeth đang tính toán nhanh như máy tính điện tử. Cô bạn
đỡ lời cho tôi:
- Vậy ra mũ tàng hình của ngài cũng bị mất rồi ư, thưa thần Hades?
- Con bé kia, đừng vờ ngây thơ nữa. Thằng oắt con lai này cậy có cha
Poseidon dám vào đây đe dọa ta. Ngươi và thần rừng kia tiếp tay cho nó mang tối
hậu thư đến. Poseidon tưởng muốn ta ủng hộ hắn, chỉ cần sai người đến tống tiền
là xong ư?
- Không đời nào! Cha cháu không…thần Poseidon không hề…
Hades gầm gừ:
- Ta không hé môi chuyện mất mũ vì ta không ảo tưởng bất kỳ ai trên đỉnh
Olympia sẽ đối xử công bằng với ta, dù chỉ một chút. Họ sẽ không động móng tay
để giúp ta tìm bảo bối. Ngược lại, nếu biết vũ khí gây kinh hoàng hữu hiệu nhất
của ta bị mất cắp, không thiếu kẻ sẽ nhân cơ hội đó hại ta. Thế nên, ta âm thầm
tìm cách giành lại báu vật. Lúc nãy, dù biết mi đến đe dọa ta, nhưng ta không
can ngăn, cứ để yên xem mi định thế nào.
- Ngài biết chúng cháu đến nhưng không cản đường ư? Nhưng…
Hades đe dọa:
- Trả ngay mũ đây, nếu không mi sẽ chết. Ta sẽ mở lối lên mặt đất, xua âm
binh trở lại dương gian. Ta sẽ biến trái đất của mi thành cơn ác mộng. Percy
Jackson, chính mi sẽ là bộ xương nhất nhất nghe lệnh ta và dẫn đầu đội quân âm
binh phá hoại.
Tất cả các bộ xương trong phòng đều bước lên, dương súng sẵn sàng nhả đạn.
Lúc đấy, đáng lẽ tôi phải sợ mới phải.
Nhưng lạ thay, tôi chỉ cảm thấy bị xúc phạm. Bị chụp mũ một tội mình
không làm đẩy cơn giận của tôi lên đến đỉnh điểm. Phải chịu tiếng oan nhiều lần
nên tôi biết mình sắp biến thành hỏa diệm sơn.
- Thần Dớt đã tệ bạc, ông còn tệ
hơn. Ông tưởng tôi ăn cắp đồ của ông ư? Có phải vì thế ông sai Nữ thần Báo Thù
hãm hại tôi?
- Chứ còn gì nữa.
- Yêu quái hại tôi cũng do ông ư?
Hades bĩu môi:
- Ta không liên quan đến chúng. Mi không xứng được chết chóng vánh. Ta muốn
bắt sống mi về đây để mi phải chịu nhục hình trong nhà tù Trừng Phạt. Ta để mi
thơi thới vào lãnh địa của ta là có chủ đích cả đấy.
- Thơi thới ư?
- Mau trả đồ đây!
- Nhưng cháu không lấy mũ của ngài. Cháu đến xin lại tia chớp.
Hades hét lớn:
- Mi đang cầm đấy thôi. Mi mang tia chớp đến tưởng đe dọa được ta chắc?
- Đâu có!
- Mở ba lô của mi ra.
Cơn hoảng loan chụp xuống người tôi.
Sở dĩ ba lô của tôi nặng như đeo đá vì…
Hạ ba lô trên vai xuống, tôi mở khóa kéo. Bên trong là thanh kim loại
hình trụ nhọn hai đầu và dài hơn nửa mét, kêu ù ù vì nguồn năng lượng to lớn
nén trong nó.
Annabeth kêu lên:
- Percy, sao cậu lại…
- Tớ… có biết gì đâu. Sao lại thế này?
- Con lai các người đều giống nhau ở chỗ quá ngông cuồng. Tưởng đem vĩ
khí đến là dọa được ta ư? Ta không đòi tia chớp của Dớt, là do mi tự mang mỡ
dâng miệng mèo. Đưa ngay đây. Tia chớp này sẽ giúp ta điều đình với Dớt. Giờ đến
mũ tàng hình. Mi giấu nó ở đâu?
Tôi kinh hãi, không thể nói được gì. Tôi không có mũ và không biết trong
ba lô của mình có tia chớp.
Giá Hades gây ra chuyện này, tôi khỏi mệt đầu suy tính. Ông ta vốn chẳng
tốt lành gì. Nhưng sự thực không thế. Cả thế giới sụp đổ quanh tôi. Hóa ra ngay
từ đầu tôi đã bị lừa. Có kẻ thứ tư đứng ngoài xúc xiểm khiến Dớt, Poseidon và
Hades xông vào cắn xé lẫn nhau. Tia chớp xuất hiện trong ba lô và người cho tôi
ba lô ấy là…
- Khoan đã, có nhần lẫn ạ.
Hades gầm lên:
- Cái gì?
No comments
Post a Comment