KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 82 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 19: TIẾN GẦN CÔNG LÝ
CHƯƠNG 82:
Âm binh trong phòng lên đạn. Trên cao có tiếng dơi đập cánh. Ba Nữ thần
Báo Thù đậu xuống sau lưng Hades. Yêu tinh có khuôn mặt giống Dodds háo hức quất
roi đen đét.
Hades phán:
- Đừng bày trò. Ta biết tại sao mi đến đây. Nguyên nhân sâu xa khiến mi
mang theo tia chớp là để đổi mạng mẹ ngươi.
Hades xòe tay. Quả cầu rực lửa phát nổ cách chân tôi chừng vài bước. Mẹ
Sally giữa cơn mưa vàng hiện ra trong dáng vẻ đau đớn như trước lúc bị quỷ đầu
bò bóp cổ cổ chết.
Tôi nghẹn ngào. Tôi vươn tay định chạm vào mẹ nhưng lửa nóng rực làm tay
tôi bỏng rát.
Hades khoái trá:
- Phải, ta bắt mẹ mi. Ta biết sẽ có ngày mi đến điều đình với ta hầu mong
chuộc mẹ về. Cứ trả mũ đi, ta sẽ cân nhắc đến chuyện thả Sally Jackson. Chắc mi
biết bà ta chưa chết. Nhưng nếu không làm ta hài lòng, ta sẽ đổi ý.
Sực nhớ mấy viên ngọc trai trong túi, tôi mong chúng sẽ giúp thoát khỏi
tình thế này. Nếu chỉ giải phóng cho mẹ, chắc là được…
Mới nghe tiếng Hades, máu trong người tôi đông lại:
- Ôi dào, lại ngọc trai. Anh ta chỉ giỏi ba trò vặt vãnh. Mi lấy ra ta
xem.
Dù tôi không muốn nhưng hai tay vẫn lục túi lấy ngọc.
- Có ba viên thôi à? Khổ thân mi. Mỗi viên chỉ bảo vệ được một người. Cứu
mẹ xong, mi định để đứa bạn nào ở đây với ta đời đời kiếp kiếp? Nói xem, mi chọn
ai? Ta đã nói rồi, thượng sách là đưa ba lô đây, chấp nhận mọi điều kiện của ta
rồi cuốn xéo.
Tôi nhìn Annabeth và Grover mặt cắt không còn một hột máu:
- Tụi mình bị lừa. Họ đút cổ ta vào tròng mất rồi.
Annabeth hỏi:
- Nhưng tại sao mới được? Giọng nói dưới vực…
- Tớ chưa biết, đang định hỏi đây.
Hades sốt ruột:
- Giờ muốn thế nào, nói mau!
Grover đặt tay lên vai tôi:
- Percy, đừng nộp tia chớp.
- Tớ biết rồi.
Grover tình nguyện:
- Tớ ở lại cho. Dùng viên ngọc cuối cùng cứu mẹ cậu đi.
- Không!
- Tớ là thần rừng, không có linh hồn giống người. Ông ta có thể hành hạ tớ
đến thịt nát xương tan nhưng tớ không chết hẳn. Tớ sẽ đầu thai thành bông hoa,
cỏ lá gì đó. Tốt nhất cậu hãy nghe lời tớ.
Annabeth rút dao bằng đồng:
- Tớ không đồng ý. Hai cậu cứ đi tiếp đi. Grover nhớ bảo vệ Percy đấy. Với
lại, cậu phải thuyết phục các thần cho phép cậu đi tìm thần Pan. Percy đưa mẹ cậu
đi ngay đi. Tớ sẽ yểm hộ cho. Tớ đã quyết chiến đấu đến cùng.
Grover cãi:
- Không đời nào! Tớ ở lại cơ mà.
Annabeth mắng:
- Dê con, biết một mà không biết mười.
Tôi can:
- Hai người có thôi đi không?
Tôi nghe như tim mình bị xé làm hai. Hai bạn đã bao phen cùng tôi vào
sinh ra tử: nào Grover liều mạng tấn công Medusa trong tiệm bán tượng, nào
Annabeth cứu thoát cả ba thoát khỏi chó ba đầu Cerberus… Chúng tôi sát cánh bên
nhau, dù ở công viên nước, Gateway Arch hay Sòng bài Hoa Sen. Tôi vượt mấy ngàn
dặm đường, lòng dạ ngổn ngang lo bị bạn bè phản bội, nhưng hai người bạn trước
mặt tôi đây không bao giờ làm thế. Họ cứu mạng tôi hết lần này đến lần khác, giờ
còn muốn hi sinh bản thân vì mẹ tôi.
- Tớ quyết định rồi. Hai cậu cầm đi.
Tôi đưa cho mỗi bạn một viên ngọc.
Annabeth lắp bắp:
- Percy, nhưng mà…
Tôi quay sang mẹ. Dù rất muốn đổi mạng cho bà nhưng tôi biết mẹ không bao
giờ cho phép tôi làm thế. Tôi phải mang tia chớp trở lại đỉnh Olympia, gặp thần
Dớt nói rõ ngọn ngành. Tôi phải chặn đứng chiến tranh. Mẹ không đời nào muốn
tôi buông xuôi tất cả để cứu bà. Tôi nhớ Lời Sấm Truyền ở Trại Con Lai: “Cuối
cùng, ngươi sẽ không cứu nổi người quan trọng nhất của đời mình.”
Tôi thầm hứa:
- Con xin lỗi. Con sẽ quay lại tìm mẹ. Nhất định phải có cách.
Hades hết dương dương tự đắc:
- Kìa nhóc…
- Cháu sẽ tìm mũ mang về cho chú. Chú đừng quên lên lương cho Charon.
- Chớ thách thức ta, mang họa đấy…
- Với lại, thi thoảng chơi với chó Cerberus một tí có chết chóc gì đâu.
Nhớ là nó thích bóng cao su màu đỏ.
- Percy Jackson, mi dẹp đi…
Tôi hô lớn:
- Ta đi thôi, các cậu.
Ba đứa ném ngọc trai và chờ. Chẳng thấy gì!
Hades thét lác:
- Giết hết chúng cho ta.
Âm binh rầm rập tiến lên, kẻ rút súng, người chỉnh vũ khí về chế độ tự động.
Ba Nữ thần Báo Thù lao vút tới, roi da bốc lửa rừng rực.
Đúng lúc âm binh đồng loạt bóp cò, ngọc trai nổ giòn, bùng lên ánh sáng
xanh lục đi kèm cơn gió biển trong lành. Tôi bơi trong hình cầu trắng như sữa dần
nổi lên mặt đất.
Annabeth và Grover theo sát phía sau. Trong lúc ba đứa từ từ bay lên,
gươm giáo, đạn bay tứ phía không vào được trong bong bóng màu ngọc trai. Hades
gầm gào khiến cả cung điện dưới lòng đất rung chuyển. Chắc chắn Los Angeles
phía trên gặp phen náo loạn.
Grover hét lên:
- Nhìn lên đi! Coi chừng có va chạm!
Đúng vậy. Ba chúng tôi đang bay gần trần hang đầy nhũ đá. Chúng sắp chọc
thủng bong bóng, xiên chúng tôi như người ta xiên thịt chuẩn bị nướng.
Annabeth hỏi:
- Cậu biết điều khiển thứ này không?
- Không.
Đúng lúc bong bóng đụng trần hang, ba đứa la hét như cháy nhà và rồi…
bóng tối bao trùm.
Chúng tôi chết rồi sao?
Thốt nhiên, tôi có cảm giác mình đang lao nhanh vùn vụt. Ba bong bóng khổng
lồ xuyên qua tầng đất cứng như bóng nổi dưới nước. Phép thần thông của ngọc này
là thế. Tôi nhớ câu Nữ thần biển từng nói: “Cái gì của biển sẽ phải trả về cho
biển.”
Trong vài giây, tôi không thể nhìn thấy gì ngoài vách bong bóng. Thế rồi,
bong bóng của tôi xuyên thủng lớp đá cứng dưới đáy biển. Hai bong bóng trắng đục
của Annabeth và Grover theo sát tôi. Ba đứa lao nhanh như gió lên mặt nước. Và
rồi BÙM!
Ba chúng tôi phụt mạnh lên mặt vịnh Los Angeles, húc ngã một tay lướt
sóng khiến anh ta bực tức la lối:
- Mấy người làm gì thế?
Tôi túm Grover, lôi nó đến gần phao cứu sinh, nhân tiện dìu luôn Annabeth
theo. Một chú cá mập trắng dài ba thước rưỡi hiếu kỳ bơi đến xem. Tôi quát:
- Biến!
Nó quay đầu bơi đi mất.
Vận động viên lướt sóng sợ hãi, lẩm bẩm thề sẽ cai thuốc gây ảo giác trước
khi hối hả bơi đi.
Tự nhiên tôi có khả năng biết thời gian, không cần xem đồng hồ. Giờ là
sáng sớm ngày Hạ Chí, hai mươi mốt tháng Sáu.
Xa xa, thành Los Angeles bốc cháy ngùn ngụt, nhiều cột khói phun lên nền
trời báo hiệu có động đất lớn. Hades gây nên thảm họa này. Chắc ông ta cũng sai
âm binh truy sát tôi.
Nhưng còn nhiều thứ ghê gớm hơn địa ngục.
Giờ tôi phải lên bờ, trả tia chớp về đỉnh Olympia. Tuy nhiên, quan trọng
nhất là tôi phải nói vài lời với vị thần đã lừa tôi vào tròng.
No comments
Post a Comment