KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 80 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 19: TIẾN GẦN CÔNG LÝ
CHƯƠNG 80:
Đậy nắp thanh kiếm, tôi cất bút vào túi, rồi quay sang bảo Grover:
-Thôi mình đi tiếp. Cậu đi bộ được không?
-Được chứ. Nhân tiện tớ nói luôn. Chưa bao giờ tớ thích đôi giày ấy.
Grover cố ra vẻ anh hào, nhưng nó cũng run như rẽ, giống tôi và Annabeth.
Dưới hang chẳng phải thú cưng của nhà ai cả. Nó là thứ cổ xưa và hùng mạnh vô
song. Ngay cả khi đối mặt Echidna, tôi cũng không sợ như bây giờ.
Bỏ lại đường hầm sau lưng, nhắm cung điện của Hades thẳng tiến, có thể
nói tôi nhẹ cả người.
Nhưng phía trước còn nhiều mối nguy khác
***
Ba chị em Nữ thần Báo Thù bay quanh tường chắn sừng sững giữa không gian
u ám. Mặt tường ngoài đen nhánh của pháo đài sáng lấp lánh. Hai cánh cổng cao bằng
tòa nhà hai tầng rộng mở.
Đến gần hơn, tôi nhận thấy trên cổng khắc chạm toàn cảnh chết chóc. Có cảnh
thời hiện đại, như bom nguyên tử thổi bay cả thành phố, sông ngòi đầy xác lính
đeo mặt nạ chống độc, đoàn người Phi châu sắp chết đói cầm tô xếp hàng chờ phát
chẩn… Mọi cảnh minh họa đều cổ kính, nhất định được khắc lên đó cả ngàn năm rồi.
Chúng là lời tiên tri của nhiều ngàn năm trước giờ trở thành hiện thực.
Trong sân chầu có khu vườn rất lạ. Nấm các loại màu sặc sỡ, cây thuốc độc
trồng thành bụ sum suê và nhiều cây phát sáng quái đản phát triển không cần nắng.
Đá quý chế tác cầu kỳ gắn lên cây thay cho hoa, chẳng hạn chùm hoa hồng ngọc,
viên nào viên nấy to bằng năm tay tôi hay kim cương thô kết thành bụi cây rậm rạp.
Đứng rải rác trong vườn là tượng khách dự tiệc lấy từ nhà Medusa: Trẻ
con, thần rừng và nhân mã hóa đá với nụ cười méo xẹo.
Giữa vườn có quần thể cây lựu, quả chín vàng phát sáng như đèn neon.
Annabeth giải thích:
-Vườn của Persenphone[21]. Cứ đi tiếp nhé.
Tôi biết lý do khiến Annabeth bỏ đi. Mùi lựu chín thơm ngon quá. Chính
tôi cũng bị quyến rũ, chỉ muốn ăn ngay. Nhưng câu chuyện về Persephone bắt tôi
phải nghĩ lại. Một khi đã ăn thực phẩm của địa ngục, không ai có thể về dương
gian được nữa.
Tôi kéo Grover đi đúng lúc nó giơ tay định hái quả chín mọng.
Lên bậc tam cấp của cung điện xây giữa hai hàng cột đá đen, qua mái cổng
lợp đá hoa cương đen, ba chúng tôi bước vào nhà Hades.
Nền nhà đại sảnh trước bằng đồng đánh sáng bóng. Ánh đuốc chiếu xuống khiến
mặt kim loại khiến tôi nhầm, tưởng đồng đang sôi sùng sục. Ở đây không có trần
nhà, chỉ có nóc hang cao vòi vọi. Cư dân dưới này chắc không bao giờ sợ mưa.
Mọi cửa phụ của sảnh đều có mấy bộ xương mặc quân phục đứng gác. Nhóm này
mặc áo giáp kiểu Hy Lạp cổ đại, nhóm kia mặc quân phục của lính Anh, nhóm khác
mặc đồ rằn ri, khoác cờ Mỹ rách tả tơi trên vai. Người cầm giáo, kẻ mang súng hỏa
mai. Có người vác súng máy M-16.
Không ai cản đường hay làm phiền chúng tôi. Tuy nhiên, hốc mắt họ dõi
theo chúng tôi đi qua sảnh, đến bên hai cánh cửa lớn trên tường trong cùng.
Hai bộ xương mặc đồ lính thủy đánh bộ Mỹ canh cửa này. Thấy tôi họ nhăn
nhở cười, tay vẫn ghì súng phóng lựu đạn trước ngực.
Grover lẩm bẩm:
-Chắc Hades không bao giờ bị bọn người bán hàng dạo làm phiền
Ba lô trên vai tôi nặng như đeo đá. Tôi nghĩ mãi nhưng không biết vì đâu.
Tôi muốn mở ra xem liệu trong lúc lơ đãng, tôi có nhặt bóng bowling bỏ vào đó
không. Tuy nhiên, giờ không phải lúc.
-Hai cậu ơi, ta có nên gõ cửa không nhỉ?
Một cơn gió nóng thổi dọc hành lang. Cửa bật mở. Hai lính gác tránh đường.
Annabeth đoán:
-Các dấu hiệu đều cho thấy chủ nhà muốn bảo: kính mời thượng khách.
Căn phòng bên trong giống hệt lúc tôi mơ, ngoại trừ ngai có người ngồi.
Hades là vị thần thứ ba tôi được diện kiến. Nét thần thánh ở ông khiến
tôi cực kỳ ấn tượng.
Trước hết, Hades cao hơn ba mét. Ông ta khoác áo chùng bằng lụa đen, đội
vương miện tết bằng những sợi vàng. Da ông trắng bệch, tóc đen óng xõa ngang
vai. Tuy nhiên cơ bắp cuồn cuộn như thần Ares, nhưng ở ông toát lên quyền uy to
lớn. Ngồi trên ngai làm bằng xương người, trông ông uyển chuyển, dẻo dai và
nguy hiểm như loài báo sư tử.
Lập tức, mọi ý chí của tôi bị bẻ gãy. Tôi có ngay cảm giác phải tuân lệnh,
phải coi ông như sư phụ và tin chắc rằng ông khôn ngoan hơn, hiểu biết rộng hơn
mình.
Quả là thói quen xấu cần bỏ ngay.
Phong thái của thần cai quản địa ngục ảnh hưởng mạnh mẽ đến tôi, hệt như
thần Ares. Chúa tể lãnh địa của chết chóc làm tôi nhớ đến Adolph Hitler,
Napoleon hoặc những tên trùm khủng bố xui người ta đánh bom liều chết. Họ có
ánh mắt của Hades: nó thôi miên, hấp dẫn, thôi thúc người đối diện mù quáng làm
điều ác.
Giọng ông ta mượt như nhung:
-Nhóc con nhà Poseidon to gan. Quậy ta điên đảo xong còn dám vác mặt đến
đây. Nếu không thế, chắc chắn mi là kẻ ngông cuồng, xuẩn ngốc.
Mọi khớp xương tê dại, tôi mê mụ, chỉ muốn nằm cuộn tròn dưới chân Hades
ngủ như chú cún con dễ bảo.
Cưỡng lại cảm giác ấy, tôi bước lên đề đạt yêu cầu:
-Thưa chú đồng thời là Chúa tể âm ty rộng lớn, cháu đến đây muốn xin chú
hai điều.
Hades ngạc nhiên nhướng mày. Ông ta đổi tư thế, chăm chú lắng nghe. Từ vô
số nếp áo choàng đen khoác trên người ông lấp ló nhiều khuôn mặt tăm tối của
các linh hồn nhăn nhúm vì đau đớn. Hình như vải áo được may bằng những linh hồn
bị giam cầm trong Nhà tù Trừng Phạt đang cố sức thoát ra. Bệnh thiếu tập trung
và hiếu động thái quá của tôi lại tái phát khiến tôi bâng quơ nghĩ có phải trọn
bộ áo quần trên người ông đều may theo cách đó. Ai phạm những tội tày đình gì
khiến khi chết, linh hồn bị mang dệt thành đồ lót của Hades?
No comments
Post a Comment