KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 77 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 18:ANNABETH HUẤN LUYỆN CHÓ BA ĐẦU
CHƯƠNG 77:
Annabeth hét lên:
Thấy trái banh không? Muốn tao cho chứ gì? Vậy, ngồi xuống!
Cerberus và hai thằng tôi ngờ người.
Ba đầu nó ngoẹo sang bên, lỗ mũi phập phồng.
Annabeth lại quát:
Ngồi mau!
Chắc chắn trong mắt Cerberus, Annabeth giống bánh bích qui Milkbone nhãn
hiệu khuyển tin dùng lớn nhất thế giới.
Lạ thay, ba đầu Cerberus cùng liếm môi. Cerberus ngồi vội xuống đè bẹp ít
nhất mười hồn ma chui dưới bụng, làm họ tan rã kèm tiếng xì xì như ruột xe thủng.
Annabeth khen:
Giỏi lắm!
Cô bé ném trái banh cho Cerberus.
Miệng giữa đớp banh rất gọn. Nó nhai ngon lành quả bánh cao su nằm gọn
trong miệng. Hai đầu hai bên quay sang đầu giữa cắn đớp đòi món đồ chơi mới.
Annabeth ra lệnh:
Nhè ra!
Ba đầu ngưng đánh nhau, quay ra nhìn cô bé. Quả bóng dính giữa hai hàm
trông như bã kẹo cao su. Nó rên rỉ nghe nhức đầu, chói tai rồi nhè trái banh xẹp
lép, bị nhai nát một nửa ngay dưới chân Annabeth.
Giỏi lắm.
Bạn tôi nhặt banh lên, mặc kệ dãi con vật dính đầy trên đó.
Annabeth quay sang chúng tôi.
Chạy đi. Sang hàng EZ DEATH. Đường đó nhanh hơn.
Tôi cà lăm:
Nhưng...
Cô bạn ra lệnh đúng bằng giọng vừa thét bảo Cerberus:
Nhanh lên!
Grover và tôi rón rén tiến lên.
Thấy vậy, Cerberus gầm gừ.
Annabeth quát chó:
- ĐỨNG YÊN! Muốn có bóng thì đứng yên.
Cerberus rên ư ử, đứng nguyên tại chỗ.
Lúc đi ngang qua chỗ Annabeth, tôi hỏi:
Còn cậu thì sao?
Cô ấy thì thào:
Tôi biết phải làm gì. Ít nhất tớ tin chắc...
Grover và tôi đi giữa bốn chân con vật.
Tôi khấn thầm: “Cầu Annabeth đừng bảo nso ngồi thêm lần nữa.”
Hai đứa đi thoát, nhìn từ phía sau, Cerberus không đến nỗi đang sợ như đằng
trước.
Annabeth khen:
Chó ngoan!
Lúc giơ cao trái banh đỏ te tua, chắc Annabeth cũng nghĩ như tôi: “Nếu
cho Cerberus, vòng chơi sau sẽ hết đồ chơi quà tặng.”
Nhưng cô bé vẫn ném banh. Miệng trái con chó đớp xong lập tức bị đầu giữa
cấu xé, còn đầu phải rên rỉ rải.
Lúc con chó bị đánh lạc hướng, Annabeth chạy nhanh dưới bụng nó và gặp
chúng tôi đứng chờ phía sau, cạnh máy dò kim loại.
Tôi trầm trồ:
Sao cậu làm được thế?
Annabeth nghẹn ngào, nước mắt rưng rưng. Tôi không hiểu sao bạn ấy khóc.
Bài vỡ lòng để dạy chó ấy mà. Hồi bé, tớ ở nhà cha. Nhà có con cún
Doberman...
Grover kéo áo tôi:
Không có thời gian chuyện gẫu đâu. Phải nhanh lên mới kịp!
Chúng tôi định nhãy vào hàng EZ DEATH đúng lúc ba đầu Cerberus cùng rên rỉ
nghe rất tội nghiệp. Annabeth đứng ngay lại.
Ba đầu chó quay 180 nhìn chúng tôi. Annabeth nhìn thẳng nó.
Cerberus hồi hộp chờ đợi. Quả bóng nhỏ xíu ngập trong đống dãi dưới chân
nó.
Annabeth buồn bã, giọng ỉu xìu:
Chó ngoan.
Quái thú nghiêng dần như lo lắng cho bạn tôi.
Annabeth thì thầm hứa:
Tao đi lấy bóng mới cho mày. Thích không?
Chó rên ư ử. Không cần hiểu ngôn ngữ của loài chó, tôi cũng biết Cerberus
thích trái bóng mới.
Giỏi lắm. tao sẽ còn ghé thăm mày. Tao hứa đấy- Cô bé quay sang chúng tôi
– Mình đi.
Lúc tôi và Grover bị đẩy qua máy kiểm ra kim loại, đèn đỏ lập tức lóe
lên. Loa kêu thất thanh:
CÓ XÂM NHẬP TRÁI PHÉP! TÌM THẤY VẬT DỤNG MA THUẬT.
Cerberus sủa dữ dội.
Chúng tôi nhảy qua cổng EZ DEATH và chạy thẳng vào địa ngục, bỏ lại đằng
sau thêm nhiều đèn nhấp nháy.
Mấy phút sau, khi ma cà rồng chạy rầm rập gọi Nữ thần Báo Thù đến cứu viện,
chúng tôi nín thở trốn trong thân cây to mục ruỗng.
Grover lúng búng:
Percy này, ta vừa rút được bài học kinh nghiệm nào?
Chó ba đầu thích bóng cao su đỏ hơn gậy gộc.
Không phải. Bài học kinh nghiệm là kế hoạch của hai cậu dở ẹt!
Tôi không nghĩ thế.
Cả Annabeth và tôi đều làm đúng. Ngay cả dưới địa ngục này, người và vật
đều thích được quan tâm, chăm sóc.
Trong lúc chờ ma cà rồng đi khuất, tôi rất thấm thía điều đó. Tôi vờ
không nhìn thấy Annabeth lau nước mắt, lắng nghe tiếng Cerberus than vãn, nhớ
thương người bạn mới.
No comments
Post a Comment