KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 76 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 18:ANNABETH HUẤN LUYỆN CHÓ BA ĐẦU
CHƯƠNG 76:
Có chứ. Ba quan tòa toàn người nổi tiếng như Vua Minos, tổng thống Thomas
Jefferson và đại thi hào Shakespeare...sẽ thay nhau chủ trì. Họ phân tích một đời
người, sau đó thi thoảng quyết định nên khen tặng, tức là lên thiên đường, hay
nên trừng phạt. Còn nói chung ai sống đời bình dị, không đặc biêt, không xấu mà
cũng không tốt sẽ đến chỗ Asphodel.
Đến đó làm gì?
Grover ví von:
Cứ hình dung cậu đứng giữa đồng lúa mỳ mênh mang ở Kansas. Cố đi những vẫn
như đứng một chỗ.
Khổ thế cơ à?
Thế đã thấm gì. Trông kia kìa.
Hai ma cà rồng áo đen vừa lôi một linh hồn ra cấu xé ngay cạnh bàn bảo vệ.
Ông này trông rất quen.
Grover hỏi tôi:
Ông ấy là nhà thuyết giáo từng lên truyền hình, nhớ không?
Ừ, đúng là ông ấy.
Tôi từng thấy ông ta vài lần trên tivi của kỳ túc xá Học viện Yancy. Ông
tự xưng là nhà hảo tâm quyên góp hàng triệu đô la cho trẻ em mồ côi, sau đó bị
bắt quả tang dùng tiền ấy mua dinh thự, sắm toa lét cẩn vàng và xây sân gôn
trong nhà. Bị cảnh sát truy đuổi, ông ta chết khi lao chiếc Lamborghini cực xịn
xuống vực.
Tôi hỏi:
Họ định làm gì ông ta?
Grover đoán:
Hình phạt đặc biệt do Hades tự nghĩ ra. Người cực kỳ xấu xa sẽ được canh
phòng cẩn thận ngay khi mới đến. sau đó các Nữ thần Báo Thù sẽ hành hạ họ đến
muôn đời.
Nhắc đến Nữ thần Báo Thù làm tôi rùng cả mình. Họ sẽ còn kinh khiếp hơn
khi được tung hoành ngay trên “Sân nhà”. Cô Dodds chắc đang háo hức ăn tươi nuốt
sống cô.
Nhưng ông này theo tôn giáo khác. Nhỡ ông ấy không tin có địa ngục thì
sao?
Grover nhún vai:
Ông ta không nhìn noi này theo lăng kính của tớ và cậu. Con người chỉ thấy
những gì họ muốn thấy. Sao cậu không chịu hiểu điều đó?
Ba đứa tiến đến gần cửa. Dù tiến chó tru rung chuyển mặt đất nhưng tôi
không biết nó phát ra từ đâu.
Cách chúng tôi chừng hai mươi mét, màn sương xanh lè nhạt dần. Đầu đường
mòn đoạn nối với ba cửa có con quái vật khổng lồ, đen đúa.
Lúc đầu tôi không thấy nó bởi nó gần trong suốt giống người chết. Những
lúc không chuyển động, nó chìm vào khung cảnh xung quanh, chỉ có mất và răng là
thật. Lúc này nó nhìn tôi chằm chằm.
Tôi ngạc nhiên quá đỗi.
Tôi chỉ kịp nhận xét:
Chó giống Rottweller sao?
Theo trí tưởng tượng của tôi, Cerberus phải là chó đen thuộc giống chó lớn
tai cụp. Nhưng nó đúng là chó Rottweller thuần chủng, chỉ có điều to gấp đôi với
mamut, tàng hình gần hết và có ba đầu.
Người chết không hề sợ hãi tiến thẳng đến chỗ nó. Dòng người ở hai hàng SẴN
SÀNG PHỤC VỤ đi sát hai bên cạnh nó. Còn hàng EZ DEATH đi giữa hai chân vuốt
dài nhọn, chui dưới bụng nó mà không cần khom người.
Tôi lẩm bẩm:
Tớ nhìn chó rõ hơn khi nãy. Sao thế nhỉ?
Annabeth hơi mất tinh thần:
Chắc tại ta đang tiến gần hơn đến trạng thái chết rồi.
Cái đầu ở giữa vươn đến gần chúng tôi. Con chó đánh hơi, gầm gừ.
Nó ngửi thấy mùi người sống.
Giọng Grover run bắn:
Nhưng không sao. Ta tính trước rồi mà.
Annabeth lí nhí:
Phải. Làm theo kế hoạch đi.
Ba đứa đến gần quái thú.
Cái đầu ở giữa như nanh, sủa to đến nỗi mắt tôi long sòng sọc.
Tôi hỏi Grover:
Hiểu nó nói gì không?
Hiểu.
Nó nói gì?
“Giết tụi bay”.
Tôi lấy cây gậy lớn trong ba lô. Thực ra đó là chân giường Safari Deluxe
của Crusty. Vừa giơ gậy, tôi vừa cố tìm cách liên tưởng Cerberus với những y tưởng
vui vẻ về chó: chẳng hạn những mẫu quảng cáo thức ăn cho chó, cún con xinh xắn
hoặc vòi nước cứu hỏa. Gượng cười, tôi cố quên rằng mình sắp chết.
Tôi gọi to:
Này anh bạn to cao, chắc mày ít khi được chơi thỏa thích, phải không?
GÂU!
Tôi hụt hơi:
Giỏi lắm.
Thấy tôi hua hua cây gây, cái đầu chính giữa nhìn theo. Hai đầu còn lại
vươn ra chỗ tôi, quên hẳn linh hồn phía dưới. Vậy là cả ba đầu chỉ chú y một
mình tôi. Tôi không biết thế là may hay rủi nữa.
Nhặt về đi!
Tôi ráng hết sức ném gậy thật xa vào sương mù. Tiếng TÕM vọng lại: gậy vừa
rơi xuống sông Mê Styx/
Cerberus không thèm đê y, chỉ trừng mắt nhìn tôi. Mắt nó lạnh lùng, khiến
tôi hết hi vọng.
Kế hoạch thất bại thảm hại.
Grover rụt rè:
Percy này.
Gì?
Tớ mới nảy ra này.
Nói đi.
Con Cerberus vừa bảo tụi mình có mười giây gọi thần thánh nào mình muốn.
sau đó....nó đang đói mà.
Annabeth lục túi bảo:
Đừng vội.
Tôi lầm bầm: “Uh-Oh”
Grover giục:
Năm giây rồi. chạy được chưa nhỉ?
Annabeth lấy trái banh cao su bằng quả cam to, trên có dòng chữ: Công
viên nước Waterlan, Denver. Tôi chưa kịp ngăn, cô bạn tôi đã giơ cao banh đi thẳng
đến trước mặt chó ba đâu.
No comments
Post a Comment