KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 78 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 19: TIẾN GẦN CÔNG LÝ

CHƯƠNG 78: 



Hãy hình dung sân khấu ca nhạc lớn nhất hành tinh hoặc sân vận động khổng lồ đầy chật khán giả hâm mộ.

Giờ tiếp tục nghĩ đến một sân bóng lớn gấp triệu lần như thế và đầy chật người xem. Sau đó hình dung điện phụt tắt. Tất cả im phăng phắc, không đèn, không tiếng reo hò. Bi kịch xảy đến trong hậu trường. Tỉ thỉ người thì thào lầm lũi đi trong bóng tối, chờ đợi ban nhạc không bao giờ tới.

Nếu hình dung được thế, bạn se có chút khái niệm về những cánh đồng của Asphodel.

Cỏ đen đập nát dưới hằng hà sa số lượt chân người chết. Một cơn gió nồm thổi qua nghe như đầm lầy vừa thở dài. Đâu đó còn sót lại vài bụi cây đen đủi.

Trần hang lớn quá cao. Nếu không có nhũ đá nhọn hoắt tua tủa đâm xuống, nó sẽ giống đám mấy đen khổng lồ. Tôi xua đi viễn cảnh đá nhọn sẽ rơi bất cứ lúc nào, dù đâu đó trên cánh đồng, nhiều linh hồn bị nhũ đá găm chặt xuống nền cỏ. Hình như người chết không buồn quan tâm đến việc vị nhũ đá cỡ quả tên lửa đè nghiến.

Annabeth, Grover và tôi vừa ngó chừng lính gác ma cà rồng, vừa trà trộn vào đám đông. Tôi muốn tìm người quen trong số người chết nhưng giờ khó nhận dạng quá. Khuôn mặt họ mờ đi. Ai cũng có vẻ bực tức hay hoang mang. Có người đến bắt chuyện nhưng giọng họ líu ríu, nghe như tiếng dơi lít chít. Thấy ba đứa tôi ngỡ người không hiểu, họ nhíu mày bỏ đi.

Người chết không đáng sợ. Trông họ buồn buồn thế nào.

Chúng tôi theo đoàn người mới đến nhích dần từng bước đến cổng chính của nhà rạp dựng bằng vải bạt đen, phía trên có bảng rôn viết:

XÉT THƯỞNG (LÊN THIÊN ĐÀNG)

VÀ PHẠT (Ở ĐỊA NGỤC ĐỜI ĐỜI)

Chào mừng người mới đến!

Hai hàng đi ra từ sau lều vắng hơn phía trước nhiều.

Bên trái, lính gác ma cà rồng áp giải linh hồn xuống con đường lổn nhổn đã đến Cánh Đồng Trừng Phạt sáng trắng và tỏa khói phía xa xa. Đó là hoang mạc rộng lớn, khô cằn nứt nẻ, có sông nham thạch ngoằn ngoèo, có bãi mìn mênh mông và nhiều cây số hàng rào dây thép gai ngăn cách các khu vực tra tấn khác nhau. Dù đứng tít đằng này, tôi thấy rõ người thì bị chó địa ngục săn đuổi, người thì bị trói vào cọc và thiêu sống; có người còn bị ép cởi hết quần áo chạy giữa vườn xương rồng, hoặc tệ hơn, bị bắt nghe nhạc opera. Ở đó có ngọn đồi nhỏ xíu dành cho Sisyphus nhỏ bằng con kiến trần lưng khiêng đá tảng lên đỉnh đồi. Tất nhiên còn nhiều trò tra tấn kinh khủng hơn thế, nhưng tôi không muốn kể ra đây.

Hàng người bên phải lều rạp đỡ khổ hơn nhiều. Người a dẫn họ xuống thung lũng nhỏ có tường bao quanh. Một cộng đồng biệt lập, nơi duy nhất có hạnh phúc dưới âm phủ. Bên kia cổng có lính gác là nhiều quần thể nhà đẹp, đại diện cho mọi lối kiến trúc từng có trong lịch sử: biệt thự kiểu La Mã, lâu đài kiểu trung cổ hoặc dinh thự kiểu Victoria. Hoa bằng vàng và bạc nở rộ trên bãi cỏ có màu của cầu vòng bảy sắc. Tiếng cười văng vẳng và mùi thịt nướng ngoài trời thơm nức.

Đó là xứ Elysium ( thiên đường theo thần thoại Hy Lạp)

Giữa thung lũng ấy có hồ nước xanh biếc, lấp lánh. Giữa hồ nổi lên ba hòn đảo nhỏ, giống khu nghỉ dưỡng của quý tộc phương Đông. Quần Đảo Hạnh Phúc ấy dành cho người đức độ đến mức có ba kiếp được đầu thai và cả ba đều xứng đáng đến thiên đường. Chỉ cần thoáng nhìn, tôi đã khao khát được đến đó sau khi chết.

Hình như Annabeth đọc được suy nghĩ của tôi:

- Chỗ ấy dành cho các anh hùng.

Tuy nhiên, nếu so với Cánh Đồng Trừng Phạt của Asphodel, Elysium sao nhỏ bé quá. Thế chứng tỏ trên trần gian hiếm người sống lương thiện. Sự thật ấy thật đáng buồn.

Rời lều phán xét, chúng tôi tiến sâu hơn vào lãnh địa của Asphodel. Xung quanh tối sầm. Màu sắc trên quần áo ba đứa tôi phai nhanh. Đám đông linh hồn xì xào bàn tán thưa hẳn đi.

Đi thêm vài cây số nữa, tiếng rú rít quen thuộc đã vang đến tai ba đứa. Tít chân trời xa là lâu đài lấp lánh xây bằng đá thạch anh đen. Ba sinh vật giống ba con dơi khổng lồ bay vòng quanh phía trên tường rào chắn: ba Nữ thần Báo Thù. Tôi có linh cảm họ đang đợi chúng tôi.

Grover nuối tiếc:

- Giờ quay lại hơi muộn nhỉ?

Tôi cố tỏ ra tự tin:

- Họ không làm gì được ta đâu.

Grover đề nghị:

- Hay ta thăm thú vài nơi trước đã. Như khu Elysium chẳng hạn…

Annabeth nắm tay nó lôi xềnh xệch:

- Đi thôi, dê con.

Grover tự ái kêu lên. Đôi giày thể thao mọc cánh lôi chân nó ngược phía có Annabeth. Grover ngã ngửa trên bãi cỏ.

Annabeth rầy la:

- Grover, đừng phá rối nữa.

- Nhưng tớ không chủ ý…

Nó lại kêu oai oái. Hai đôi cánh của giày vẫy như điên dại và bay bổng ngược hướng chúng tôi, lôi theo Grover.

- Maia!

Grover niệm thần chú nhưng không linh nghiệm:

- Chết rồi! Cấp cứu! Cứu tớ với!

No comments

Powered by Blogger.