KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 73 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS





KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 17:CHỌN ĐỆM NƯỚC THẬT KHÓ LẮM THAY

CHƯƠNG 73: 



 Hắn cười lộ hàm răng vàng khè:

 - Ta là Crusty.

 Tôi ép mình không bật ra câu Tên nghe cũng như người vậy.

 Tôi phân trần:

 - Xin lỗi đã vào đây. Chúng cháu chỉ định đi ngang qua.

 Hắn làu bàu:

 - Trốn bọn lưu manh chứ gì? Tối nào chúng cũng lảng vảng ở đây. Nhờ có chúng, cửa hàng của ta có người ra vào. Này, muốn xem đệm nước không?

 Tôi chưa kịp nói “Không, cảm ơn”, hắn đã đặt bàn tay hộ pháp, móng dài cáu bẩn lên vai đẩy tôi vào phòng trưng bày hàng.

 Ở đây có đủ mọi loại giường mọi cỡ với đủ mọi chất liệu, từ gỗ đến vải vóc. Có cả loại giường từ lớn đến cực kì lớn.

 - Ta thích nhất mẫu hàng này. Bán chạy lắm nhé.

 Crusty hãnh diện vuốt vuốt mặt giường phủ sa tanh đen, đầu giường gắn sẵn đèn nham thạch. Tấm nệm rung bần bật, trông như miếng thạch đên khổng lồ núng nính.

 Crusty quảng cáo:

 - Dễ chịu như ngàn bàn tay xoa bóp. Mấy đứa thử xem. Đừng ngại, lên nằm một giấc cho thoải mái. Ta không phiền đâu mà. Với lại, hôm nay ta nghỉ bán.

 Tôi ấp úng:

 - Dạ… chắc tụi cháu không…

 Grover nằm ngay:

 - Giường mát xa tự động đấy. Thích quá!

 Crusty xoa xoa cái cằm sần sùi:

 - Gần đúng, gần đúng.

 Tôi thắc mắc:

 - Sao lại gần đúng?

 Hắn quay sang Annabeth:

 - Cháu gái, giúp ta xem thử giường kia, chắc vừa đấy.

 Cô bạn tôi phản đối:

 - Nhưng…

 Hắn vỗ vai, đẩy cô bé đến bên giường hiệu Safari Deluxe: thành giường chạm nổi hình sư tử, chăn in hình báo gấm. Khi Annabeth không chịu nằm, hắn xô mạnh cô bé. Bạn tôi cự nự:

 - Này! Làm gì thế?

 Crusty búng tay, niệm chú:

 - Ergo!

 Từ hai thành giường, dây thừng lao vút ra trói Annabeth xuống mặt nệm.

 Grover định ngồi lên, dây thừng từ mặt giường sa tanh dên trói chặt nó xuống nệm.

 Giọng Grover run bần bật vì máy mát xa:

 - Không thích! Không thích nữa rồi.

 Gã khổng lồ quay sang tôi cười nham nhở:

 - Đã bảo gần đúng rồi mà lại.

 Tôi định chạy nhưng bàn tay hộ pháp đã túm gáy tôi:

 - Chà chà, thằng này nhanh thật. Không sao. Tao sẽ tìm ra ngay giường vừa với mày.

 - Thả bạn tôi ra!

 - Thả chứ! Nhưng trước hết phải chỉnh cho vừa đã

 - Nghĩa là sao?

 - Giường nào cũng dài 2m. Bạn mày lùn quá. Làm chúng vừa với giường là việc nên làm.

 Annabeth và Grover oằn mình cố tìm cách thoát.

 Crusty lẩm bẩm:

 - Số đo không chuẩn khó chịu lắm. Ergo!

 Từ hai đầu giường, dây thừng lại mọc. Chúng quần chặt cổ chân và hai nách bạn tôi, kéo căng họ ra.

 Crusty bảo tôi:

 - Đừng lo. Chỉ kéo dài thôi mà. Xương sống dài thêm khoảng 6 phân nữa là chuẩn. Tỉ lệ sống sót là một trên vài triệu. Thấy chưa, thậm chí chúng có khả năng sống là khác. Sao giờ ta không tìm giường cho mày nhỉ?

 Grover gào to:

 - Percy!

 Tôi tính toán thật nhanh. Mình tôi đấu với gã chủ tiệm khác nào trứng chọi đá. Hắn sẽ bẻ gãy cổ tôi trước khi tôi kịp rút kiếm.

 Tôi gợi chuyện:

 - Crusty không phải tên thật của ông nhỉ?

 Hắn thừa nhận:

 - Đúng ra ta là gã Procrustes.

 - Procrustes có nghĩa là “kéo dài”.

 - Phải, nhưng nếu khách hàng vất vả đánh vần chữ Procrustes, buôn bán sẽ không thuận lợi. Crusty dễ đọc hơn

 - Chí lí, tên nghe rất kêu.

 Mắt hắn sáng rỡ:

 - Thật không?

 - Thật quá đi chứ! Tài năng thiết kế giường cũng tuyệt đỉnh.

 Dù cười ngoác mang tai, hắn vẫn nắm chặt gáy tôi:

 - Hễ có dịp, ta lại bảo khách thế, nhưng chẳng ai tán dương tài năng của tao cả. Mày đã thấy ai gắn cố định đèn nham thạch vào đầu giường như tao chưa?

 - Ồ, độc đáo lắm.

 - Phải, đúng thế.

 Annabeth quát tôi:

 - Percy, cậu làm gì vậy?

 Tôi bảo Procrustes:

 - Đừng để ý. Nhỏ đó quá quắt lắm.

 Gã khổng lồ cười ha hả:

 - Khách hàng nào chẳng thế. Chưa thấy ai cao đúng 2m, không sai một ly. Đúng là không biết chăm sóc chiều cao. Đã vậy còn kêu ca giường không vừa.

 - Thế nhỡ có người cao hơn 2m thì sao?

 - Thiếu gì kẻ đó. Càng dễ chỉnh chứ sao.

 Bàn tay to bè bè buông gáy tôi. Nhưng tôi chưa kịp động thủ, hắn đã thò tay xuống gầm bàn tính tiền lấy cây rìu lớn:

 - Chỉ cần phần giữa vừa với giường. Đầu với chân chỗ nào thừa chặt phăng hết.

 Tôi nuốt khan:

 - Ra vậy. Rất có óc thẩm mĩ.

 - Gặp khách hàng thông minh như mày khoái thật.

 Lực kéo dây thừng mạnh lắm rồi. Annabeth tím tái vì đau. Còn Grover kêu ằng ặc như ngỗng bị bóp cổ.

 Nhìn thẻ bán hàng trên giường Trăng mật Đặc biệt, tôi cố bình tĩnh hỏi:

 - Giường này cũng có máy rung phải không?

 - Chính xác. Thử nằm xem

 - Thử ngay đây. Chỉ có điều nếu ai to cao bằng ông… chắc máy yếu không rung nổi chứ gì?

 - Đảm bảo có.

 - Ông cứ đùa.

 - Không, thật mà.

 - Tôi không tin

 Hắn ngồi lên mép giường, vỗ vỗ nệm:

 - Thấy chưa?

 Tôi búng tay:

 - Ergo!

 Quanh người Crusty, dây thừng vươn ra, trói chặt hắn

 Hắn hét lên:

 - Làm gì thế hả?

 Tôi bảo dây thừng:

 - Chỉnh hắn vào giữa.

 Dây tự chỉnh theo lệnh tôi. Cả đầu Crusty thò ra khỏi đầu giường này, chân thò ra đầu giường kia.

 Hắn kêu:

 - Đừng! Ta chỉ làm thử cho ngươi xem thôi mà.

 Tôi rút kiếm:

 - Không điều chỉnh không xong.

 Tôi không ngại ra tay. Nếu Crusty là người, không đời nào tôi hại hắn. Nhưng nếu là yêu quái, hắn phải biến thành bụi ít lâu là đáng đời.

 Hắn bảo tôi:

 - Này, đang có đợt khuyến mãi đấy. Mọi kiểu giường thấp đều hạ giá 30%.

 Tôi giơ kiếm lên:

 - Xử lí đầu trước nhé?

 - Không cần trả tiền trước. Tiền nợ 6 tháng sau không tình lãi.

 Tôi vung gươm, tiếng mặc cả của Crosty ngưng bặt.

 Quay sang giường hai bạn, tôi cắt hết dây thừng. Annabeth và Grover đứng dậy. Kêu than, nhăn nhó và bực mình mắng tôi không tiếc lời.

 Tôi trêu:

 - Hai cậu cao hơn rồi đấy.

 Annabeth cau có:

 - Đùa thế có ngày chết người ta. Lần sau mau lên nghe chưa?

 Bảng thông báo sau bàn làm việc của Crusty có mẩu quảng cáo cho dịch vụ Phát Chuyển Nhanh Hermes và phần quảng cáo khác cho niên giám điện thoại mới của riêng giới yêu quái trong khu vực Los Angeles. “Niên giám những trang vàng của giới yêu quái đầy đủ thông tin nhất”. Dưới đó có tờ rơi màu vàng của phòng thu âm DOA hứa có thưởng cho ai giao nộp linh hồn con lai. “Chúng tôi luôn tìm kiếm tài năng trẻ!” Ngay dưới là địa chỉ DOA, kèm theo sơ đồ chỉ dẫn đường tới đó.

 Tôi giục các bạn:

 - Ta đi thôi.

 Grover phàn nàn:

 - Cho nghỉ chút đi. Cậu quên tụi này vừa bị tra tấn?

 - Xuống địa ngục còn thú vị hơn. Cửa vào đó chỉ cách đây một dãy nhà.

No comments

Powered by Blogger.