KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 74 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 18:ANNABETH HUẤN LUYỆN CHÓ BA ĐẦU
CHƯƠNG 74:
Ba đứa nấp trong bóng tối trên đại lội Valencia, đọc dòng chữ vàng khắc
trên mặt đá hoa cương đen:
PHÒNG THU ÂM DOA
Dưới đó có chữ in dán trên cửa kính.
KHÔNG LUẬT SƯ. KHÔNG CHẬM TRỄ. KHÔNG CƠ HỘI SỐNG.
Giờ đã sắp nửa đêm nhưng tiền sảnh sáng đèn và đông đúc. Sau bàn bảo vệ
là nhân viên an ninh gốc Phi trông dữ tợn, đeo kính đen và xỏ lỗ tai.
Tôi dặn hai bạn:
Các cậu nhớ kế hoạch chưa?
Grover hồi hộp:
Rồi. Kế hoạch hay lắm.
Annabeth thắc mắc:
Nếu kế hoạch ấy không thành thì sao?
Cậu đừng lo quá.
Sắp vào địa ngục, tớ không lo sao được?
Tôi lấy ba hạt ngọc trai trong túi: ba viên tròn trắng ngà nhận từ tay Nữ
thần biển ở Santa Monica. Khi nguy khốn, cúu cánh của tôi là ba hạt nhỏ xíu này
ư?
Annabeth chạm vai tôi:
Percy, tớ xin lỗi. Cậu nói đúng. Ba đứa mình làm được mà. Không sao đâu.
Cô bạn huých Grover. Nó gật lia lịa:
Phải đấy. Ta có khả năng đến tận đây cơ mà. Giờ chỉ cần lấy lại tia chớp,
cứu mẹ cậu là xong. Dễ thôi.
Tôi biết ơn hai đứa vô cùng. Vừa ít phút trước, vì tôi họ suýt bị tra tấn
đến chết, giờ lại động viên và can đảm vì tôi.
Tôi cất ngọc trai vào túi:
Ta vào địa ngục kiếm ít chiến lợi phẩm đi nào.
Cả ba kề vai tiến vào phòng chờ của DOA.
Tiếng sáo dìu dặt phát ra từ nhiều loa giấu trong tường.
Thảm và tường ở đây đều màu xám lạnh lẽo. Mấy chậu cây xương rồng kiểng
nhọn hoắt trang trí góc phòng trông như xương bàn tay. Đồ nội thất bọc da đen,
mọi ghế đều có người ngồi. Trong phòng đầy kẻ đứng người ngồi, có người đứng
sát cửa sổ nhìn ra ngòai, người khác chờ thang máy. Họ không đi lại hay nói
chuyện, cũng không cử động gì nhiều. Tôi có liếc trộm vài người, thấy họ đều
bình thường. Nhưng nếu nhìn lâu, cơ thể họ bắt đầu trong suốt. Tôi có thể nhìn
xuyên qua họ.
Bàn bảo vệ kê trên bục cao khiến chúng tôi phải ngước lên nói chuyện.
Nhân viên an ninh sau bàn cao và lịch lãm. Da ông ta màu socola, tóc nhuộm
bạch kim cắt sát đến da đầu. Cặp kính râm ông đeo gọng đồi mồi rất hợp với bộ
vét lụa thời trang Ý tiệp màu tóc. Trên ve áo ông cài hoa hồng đen ngay dưới bảng
tên bằng bạc.
Nhìn bảng tên, tôi phát hoảng:
Chú là Chiron ư
Ông ta nhòai người lên bàn. Nhìn mắt kính, tôi không thấy gì ngòai bóng của
chính mình. Nụ cười của người này vừa ngọt ngào vừa lạnh lẽo, giống phù thủy
mãng xà cười trước khi nuốt chửng con mồi.
Ông ta ngói giọng Anh rất lạ, giống người xứ khác học tiếng Anh cố bắt
chước cho giống người bản xứ:
Cậu này trông thông minh sáng láng ra phết. Vậy mà… Nói xem, trông ta có
giống nhân mã không?
Kh… không ại.
Ông ta ngọt xớt:
“Thưa ngài, không ạ” chứ?
Thưa ngài, không ạ.
Một tay nắm bảng tên, ngón trò bàn tay kia của ông ta chỉ từng chữ:
Đọc to lên xem nào, C-H-A-R-O-N. Giờ nói theo ta nào: Charon.
Charon.
Nhóc này siêu quá ta! Nói tiếp ta xem: Ngài Charon.
Ngài Charon.
Giỏi lắm! Đừng nhầm ta với thứ nửa người nửa ngựa đó nữa, kẻo ta phát
điên lên đấy. Giờ nói xem, hồn ma ba nhóc tỳ kia muốn gì đây?
Bị gọi là hồn ma, tôi choáng bèn nhìn Annabeth cầu cứu.
Annabeth dõng dạc:
Chúng cháu muốn xuống địa ngục.
Charon chu môi:
Nghe hay đấy!
Ông nói sao ạ?
Thẳng thắn và thật lòng. Không la oai oái. Cũng không ăn nói ngây ngô, đại
loại như: “Thưa ngài Charon, Ngài có nhầm không vậy?”. Nhưng sao mấy đứa chết
thế?
Tôi thích khuỷu tay vào sườn Grover.
Nó lắp bắp:
Dạ… chết đuối… trong bồn tắm ạ.
Cả ba ư?
Chúng tôi đồng loạt gật đầu.
Charon thờ ơ:
Bồn tắm to nhỉ? Vậy chắc tụi bay không có hai đồng bạc để lên mắt làm lộ
phí xuống âm phủ rồi. Trong trường hợp đó, nếu là người lớn, ta nhận thẻ tín dụng
hoặc thêm tiền tàu bè qua sông mê vào hóa đơn truyền hình cáp mới. Nhưng trẻ
con… chẳng đứa nào chuẩn bị chết cho cẩn thận cả. Nếu vậy, mấy đứa sẽ phải chờ
ít nhất vài trăm năm.
Nhưng chúng cháu có tiền vàng.
Tôi xỉa ba đồng drachma lên bàn. Chẳng là tôi tìm thấy của nả bằng hiện
kim giấu dưới bàn làm việc của Crusty. Ba đồng tiền ấy chỉ là số lẻ.
Charon liếm môi:
Chà chà… tiền drachma thật đây mà. Vàng thật hẳn hoi nhé. Lâu lắm rồi ta
chưa nhìn thấy…
Bàn tay hau háu của hắn định vơ tiền bỏ túi.
Sắp thành công rồi.
Thình lình Charon nhìn tôi chằm chằm. Tia nhìn lạnh lẽo thấu qua mắt kính
như muốn khoan thủng ngực tôi.
Nhưng mà này, lúc nảy mày đọc sai tên tao. Có phải do chứng khó đọc
không?
Không. Tại chết rồi nên mắt bị quáng.
Charon nhòai người tới, hít hít:
Mày chưa chết. Đáng lẽ tao phải biết trước mới phải. Mày không phải người
phàm. Thế là thần à?
Tôi khăng khăng:
Chúng cháu phải xuống địa ngục.
Charon gầm gừ.
Ngay lập tức, đám đông trong phòng cử động, người đi tới đi lui vẻ khó chịu,
người châm thuốc. Đằng này có người vuốt tóc, người đằng kia sốt ruột xem đồng
hồ đeo tay.
Charon bảo:
Biến đi trước khi ta đổi ý. Ta sẽ lấy tiền vàng và quên đã gặp các ngươi…
Hắn thèm thuồng dán mắt vào tiền nhưng chúng tôi nhanh tay chộp lấy.
Tôi nói cứng:
Không phục vụ, không có tiền boa.
Charon gầm lên nghe lạnh cả người. Mọi linh hồn trong phòng vội đổ xô về
phía thang máy.
Tôi thở dài:
Tiếc quá, tụi này định cho thêm.
Tôi giơ túi đựng đầy tiền của Crusty. Vốc một nắm, tôi để mặc tiền vàng
rơi qua kẻ tay.
Tiếng gầm biến thành tiếng sư tử rên:
Tiểu thần linh kia, tưởng mua chuộc được ta chắc? Nhân tiện nói xem trong
túi có bao nhiêu tiền?
Nhiều. Đảm bảo nhiều hơn khoản tiền mọn Hades đổi lấy mồ hôi nước mắt của
ông.
No comments
Post a Comment