KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 72 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 17:CHỌN ĐỆM NƯỚC THẬT KHÓ LẮM THAY
CHƯƠNG 72:
Nữ thần cưỡi cá ngựa, trở về đáy vực.
Tôi nói với theo:
- Hượm đã. Lúc còn ở sông, cô nói chớ tin vào
quà cáp. Quà nào thế?
Giọng nữ thần biển nhỏ dần:
- Giã biệt. Cháu phải lắng nghe con tim mình.
Tôi chỉ muốn theo cô xuống vực tối xem cung điện
của thần Poseidon.
Nhưng khi nhìn lên, tôi thấy hoàng hôn gần tắt.
Bạn bè tôi đang đợi. Thời gian còn lại quá ít ỏi…
Tôi đạp nước, bơi lên.
Vừa lên bãi cát, quần áo tôi lập tức khô ráo.
Kể Grover và Annabeth nghe xong, tôi cho hai bạn
xem các hạt ngọc.
Annabeth nhăn mặt:
- Cái gì cũng có giá của nó.
- Cô ấy cho tớ mà.
Cô bạn tôi lắc đầu:
- Ý tớ không phải thế. Quà tặng luôn có mặt
trái. Rồi cậu xem.
Trong tâm trạng lo âu, chúng tôi quay lưng lại
với biển.
Với mấy đồng bạc lẻ trong ba lô của thần Ares,
ba đứa đi xe buýt lên khu tây Hollywood. Chúng tôi đưa bác tài xem mẩu giấy ghi
địa chỉ Địa ngục lấy trong phòng “cô Em”, nhưng bác tài bảo chưa từng nghe tên
Phòng thu âm DOA bao giờ.
Ông ta bảo tôi:
- Hình như ta thấy cháu trên TV rồi thì phải.
Cháu đóng phim à?
- Dạ… cháu đóng thế ạ… đóng thế cho nhiều diễn
viên nhí.
- Thảo nào.
Chúng tôi cảm ơn ông và xuống xe ngay bến sau.
Ba đứa vừa đi bộ cả mấy cây số vừa hỏi đường đến
DOA. Chẳng ai biết nó ở đâu. Ngay cả trong danh bạ điện thoại cũng không có.
Trên đường đi, chúng tôi phải chạy vào ngõ hẻm
trốn xe cảnh sát đến 2 lần.
Tôi chết sững trước cửa hàng bán đồ điện khi
thấy trên TV chiếu buổi phỏng vấn một gương mặt quen thuộc: cha ghẻ Gabe Cóc Chết.
Đích thân Barbara Walters phỏng vấn ông ta. Chắc
giờ cha ghẻ tôi nổi tiếng lắm. Phóng viên lừng danh nói chuyện với ông ngay
trong căn hộ của mẹ, giữa lúc ván bài dang dở. Một phụ nữ trẻ măng tóc bạch kim
ngồi cạnh, vỗ vỗ bàn tay ông.
Giọt nước mắt cá sấu lăn dài trên má ông ta:
- Thưa cô Walters, nói thực nếu không có bác
sĩ tâm lí Sugar đây, tôi đã suy sụp vì đau khổ. Đứa con riêng của vợ đã lấy đi
mọi thứ quý giá đối với tôi. Vợ tôi… xe camaro… xin… lỗi. Cứ nhắc đến nó, tôi
không cầm lòng được.
Barbara Walters quay sang ống kính:
- Trước mắt quý vị là một người đang tan nát
cõi lòng. Không thể ngờ một thiếu niên lại gây nên tai họa nhường này. Một lần
nữa, chúng tôi đưa lên đây tấm hình mới nhất của kẻ đào tẩu, chụp ở Denver cách
đây 1 tuần.
Màn hình hiện lên tấm ảnh chụp tôi, Grover và
Annabeth nói chuyện với Ares ngoài quán ăn Colorado.
Barbara Walters hào hứng:
- Hai thiếu niên kia là ai? Người đang nói
chuyện với chúng là ai? Percy Jackson là ai: kẻ sống ngoài vòng pháp luật, tên
khủng bố hay nạn nhân bị tẩy não bởi một giáo phái mới? Sau phần quảng cáo, mời
quý vị cùng chúng tôi trò chuyện với nhóm chuyên gia tâm lí trẻ em hàng đầu Hoa
Kỳ.
Grover kéo tôi xềnh xệch. Nếu còn đứng đó, chắc
tôi đấm vỡ kính của tiệm đồ điện mất.
- Ta đi thôi cậu.
Trời chạng vạng tối. Những tay anh chị mặt mày
bặm trợn bắt đầu xuống phố tìm thú tiêu khiển.
Không sao. Tôi vốn sinh ra và lớn lên ở New
York nên không gì hù dọa được tôi.
Khổ nỗi, Los Angeles khác hẳn New York. Ở quê
nhà, mọi thứ đều gần gũi. Dù thành phố rộng mênh mông, tôi không bao giờ lạc.
Đường xá, tàu diện ngầm rất quy củ, chỉ cần nắm nguyên tắc toàn bộ hệ thống là
đủ. Chỉ cần không quá đần độn, trẻ con cũng có thể đi lại an toàn..
LA không giống vậy. Đô thị này vươn ra tứ
phía, cảnh vật nhốn nháo, tôi không biết nên đi ngả nào. Nó nhắc tôi nhớ thần
Ares: không xứng tầm nhưng thích tỏ ra vĩ đại, muốn được coi là “ngầu” bằng
cách phách lối, cư xử quái đản và thích làm khó dễ người khác.
Ngày mai đã là Hạ Chí, tìm lối vào địa ngục bằng
cách nào đây?
Ngoài đường, lũ bụi đời, đại bàng đường phố và
vô công rồi nghề nhìn chúng tôi từ đầu đến chân tìm thứ đáng công ăn cướp.
Lúc đi ngang qua đầu con hẻm nhỏ, tôi nghe tiếng
gọi từ bóng tối:
- Này, đứng lại.
Tôi ngớ ngẩn làm theo.
Ngay lập tức, ba đứa bị bao vây. Một băng nhóm
thiếu niên vây lấy chúng tôi. Chúng có 6 tên tất cả: da trắng, quần áo đắt tiền
và dáng điệu ngông nghênh. Giống hệt lũ học trò viện Yancy: Con nhà giàu ưa quậy
phá.
Theo bản năng tự vệ, tôi rút thanh Thủy Triều.
Không biết thanh gươm từ đâu ra, bọn du côn
lùi cả lại. Riêng tên đầu sỏ, hoặc cực kì đần độn hoặc gan to bằng trời, cầm
dao bấm xông đến chỗ tôi.
Sai lầm của tôi là vung kiếm chém nó.
Thằng lưu manh rú lên. Nhưng vì là người phàm
“thứ thiệt”, nên dù bị lưỡi kiếm xuyên qua ngực, nó không hề hấn gì.
Nó cúi xuống:
- Sao lại…
Tôi đoán từ ngạc nhiên chuyển sang giận dữ chỉ
mất 3 giây nên bảo Grover và Annabeth:
- Chạy mau!
Dẩy hai đứa tránh trước mặt văng ra xa, chúng
tôi vắt chân lên cổ liều chạy dọc con phố, không biết đích đến là đâu. Đến ngã
tư, chúng tôi cùng rẽ.
Annabeth la lên:
- Ra đằng kia!
Cả dãy nhà chỉ còn một tiệm còn mở, đèn sáng rực
cửa kính. Trên cửa ra vào có biển đề: CRTUY’S WRTREBDE ALPACE
ĐỆM NƯỚC CRTUYS.
Grover
đoán:
- Đệm nước Crusty ư?
Nếu không gặp nguy khốn, tôi không bao giờ vào
đây. Lúc này chính xác là tình huống nguy khốn.
Chúng tôi chạy ùa vào, nấp sau một cái giường
trải nệm nước. Chưa đầy một giây sau, nhóm du côn chạy băng qua cửa.
Grover thở hổn hển:
- Chúng mắc lừa ta rồi.
Giọng ồm ồm vang lên ngay sau chúng tôi:
- “Chúng” nào?
Ba đứa giật nảy mình, quay phắt lại.
Sau lưng chúng tôi là một gã hung dữ, tuy ăn mặc
bình thường. Hắn cao hai mét mốt, đầu trọc lóc. Da hắn xám xịt, thô ráp, nụ cười
lờ đờ và lạnh như nước đá. Dù thấy hắn lừ đừ tiến đến, nhưng tôi có cảm giác hắn
cực kì nhanh nhẹn khi cần.
Bộ vét thời trang thập niên 70 của hắn chắc lấy
từ sòng bài Hoa Sen! Hắn mặc áo sơ mi hoa mở phanh khoe khuôn ngực trụi lông.
Hai ve áo khoác nhung rộng bản, to như đường băng cho máy bay hạ cánh. Tôi
không thể đếm nổi quanh cổ hắn có bao nhiêu sợi dây chuyền bạc.
No comments
Post a Comment