KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 71 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 17:CHỌN ĐỆM NƯỚC THẬT KHÓ LẮM THAY

CHƯƠNG 71: 



 Xe taxi phóng vun vút về hướng Tây. Mỗi cơn gió thổi qua Thung Lũng chết như một linh hồn người quá cố vừa lướt qua. Mỗi lần thắng xe rít lên, tôi lại nhớ tiếng rắn của phù thủy Echidna.


Lúc hoàng hôn, bác tài thả chúng tôi ở bãi biển Santa Monica. Nơi này giống hệt cảnh biển Los Angeles trong phim ảnh, có điều mùi hôi bốc lên rất khó chịu. Cửa tiệm mọc lên gần cầu tàu, hàng cọ nối nhau dọc vỉa hè, bụi đời ngủ vạ vật sau đụn cát và dân chơi lướt sóng nướng thịt bằng lửa đốt trong thùng rác.

 Grover, Annabeth và tôi đi xuống mép nước.

 Annabeth hỏi:

 - Giờ ta làm gì đây?

 Trong ánh hoàng hôn, mặt biển Thái Bình Dương sóng sánh như vàng lỏng. Tôi chạnh nhớ những ngày vui xa xưa lắm, tôi cũng đứng hàng giờ trên bãi tắm Montauk ở đầu kia nước Mỹ, lặng ngắm biển Đại Tây Dương.

 Chẳng lẽ trên đời lại có một vị thần đủ uy lực kiểm soát đại dương mênh mông này? Ngày đi học, cô giáo dạy 2/3 bề mặt trái đất bao phủ bởi nước. Sao tôi được làm con của nhân vật quyền uy nhường ấy?

 Tôi bước xuống nước.

 Annabeth ngạc nhiên:

 - Percy, cậu làm gì thế?

 Tôi cứ đi tiếp, nước dâng đến bụng rồi ngực tôi.

 Bạn ấy nói với:

 - Cậu không thấy nước ô nhiễm nặng? Dưới đó bao nhiêu chất độc…

 Nghe đến đó, đầu tôi ngụp xuống nước.

 Lúc đầu tôi nhịn thở. Nói chung ai cũng sợ sặc nước, không riêng gì tôi. Cuối cùng, tôi không nhịn được nữa bèn há miệng thở. Tất nhiên, tôi thở bình thường như trên mặt đất. Nhưng các bạn đọc chớ thử làm giống tôi nhé.

 Tôi đi xuống tiếp. Trong ánh sáng mờ mờ, tôi vẫn biết xung quanh mình có gì. Tôi cảm giác được chuyển động dưới đáy biển. Thậm chí tôi nhìn rõ dòng chảy nóng và lạnh quyện vào nhau.

 Có con gì quấn chân tôi. Nhìn xuống, tôi suýt nữa vọt lên mặt nước với tốc độ của một quả tên lửa. Trườn cạnh tôi là con cá mập Makhông dài hai mét rưỡi.

 Nhưng con vật không cắn, nó rúc mõm nép vào tôi như con chó nhà.

 Tôi rụt rè chạm vây lưng cá. Nó vui vẻ quẫy nhẹ, khuyến khích tôi nắm chặt hơn. Tôi giữ vây cá bằng cả hai tay. Nó bơi vút đi, kéo tôi theo. Nếu độc giả chưa bao giờ cưỡi cá mập, cũng đừng tự tìm cách thử... Tuy nhiên, phải công nhận cảm giác ấy tuyệt vời hơn bất kì buổi tập trượt băng nào.

 Cá mập đưa tôi vào vùng nước tối. Nó thả tôi ngay chỗ cát dưới đáy biển sụt xuống thành vực sâu thẳm.

 Tôi như đứng trên miệng hẻm núi vĩ đại Grand Canyon giữa đêm hôm khuya khoắt. Dù không nhìn rõ lắm nhưng vẫn biết có khoảng trống mênh mông, sâu hun hút dưới kia.

 Mặt nước sáng mờ mờ cách nơi đây khoảng sáu bảy chục mét. Đáng lẽ tôi đã chết vì sức ép của nước. Nhưng lần này tôi cũng thở bình thường. Tôi bâng quơ tự hỏi liệu sức mình lặn sâu được chùng nào. Chắc tôi có khả năng xuống thẳng đáy biển Thái Bình Dương.

 Đúng lúc ấy, có thứ gì sáng trắng dưới hố sâu. Càng dâng lên, nó càng sáng hơn.

 Một giọng nói giống hệt giọng mẹ tôi vang lên:

 - Percy Jackson!

 Càng đến gần, hình dáng cô càng rõ hơn. Tôi thấy rõ mái tóc đen bồng bềnh và váy lụa màu xanh lam. Người cô lung linh tỏa sáng, đôi mắt đẹp tuyệt vời hút hồn tôi đến độ tôi không nhìn thấy cô đang ngồi trên lưng cá ngựa.

 Cô tiên bước xuống. Cá ngựa và cá mập bơi ra xa cùng chơi trò đuổi bắt.

 Cô tiên mỉm cười với tôi:

 - Cháu đến được tận đây rồi ư? Giỏi quá.

 Tôi không biết hành xử ra sao, chỉ biết cúi đầu cung kính:

 - Cô có đến sông Misissippi phải không ạ?

 - Đúng rồi. Ta là Hải Tinh. Nữ thần biển bơi ngược lên sông rất khó khăn nhưng chị em họ ta là nữ Thủy thần tiếp sức cho ta đến gặp cháu. Dù không phục vụ trong triều đình chúa tể Poiseidon, họ vẫn phục vụ vì tôn kính ông..

 - Vậy ra, cô là người của triều đình Poseidon?

 Nữ thần biển gật đầu:

 - Đã mười mấy năm trôi qua kể từ khi con trai thần biển chào đời. Chúng ta háo hức quan sát từng giai đoạn trưởng thành của cháu

 Thốt nhiên tôi nhớ ngày bé rong chơi trên bãi biển Montauk, tôi từng nhìn thấy gương mặt phụ nữ mỉm cười in trên sóng nước, như thể có nhóm con gái rủ nhau soi bóng xuống mặt biển. Trước nay tôi không chú ý lắm đến hiện tượng ấy, cũng như nhiều hiện tượng lạ lùng khác từng xảy đến với tôi từ lúc mới lọt lòng.

 - Nếu rất chăm lo cho cháu, đáng lẽ cha cháu phải đến đây chứ? Sao cha không trực tiếp dặn dò bảo ban cháu?

 Một dòng biển lạnh buốt từ đáy biển dâng lên.

 - Đừng quá khắc nghiệt với Thần Biển. Ông đang bị đẩy đến bên bờ vực của cuộc chiến tranh phi nghĩa. Thêm vào đó, ông không được phép trực tiếp giúp đỡ cháu. Thần thánh không bày tỏ sự thiên vị trong tình cảm.

 - Con ruột cũng không ngoại lệ ư?

 - Với con ruột lại càng không. Ảnh hưởng của các thần chỉ có thể là gián tiếp. Chính vì thế ta mới đến đây mang theo lời cảnh báo và một món quà.

 Nữ thần biển chìa tay. Ba hạt ngọc trai hiện ra trong lòng bàn tay.

 - Cháu sắp vào lãnh địa của Hades. Người trần đến đó và sống sót trở về chỉ đếm trên đầu ngón tay. Chẳng hạn Orpheus giỏi đàn ca hát xướng, Hercules khỏe phi thường, Houdini mưu trí vượt ngục từ nhà tù Tartarus nằm dưới tầng cuối cùng của địa ngục. Cháu có tài như họ không?

 - Dạ… không ạ.

 - Nhưng cháu có thứ khác. Tài năng của cháu mới bắt đầu hé lộ. Lời Sấm Truyền tiên đoán cháu có tương lai huy hoàng nhưng cũng lắm chông gai, miễn là cháu còn sống đến lúc trưởng thành. Chắc chắn thần Poseidon không khoanh tay mặc con mình chết yểu. Vì thế, hãy nhận 3 viên ngọc này. Khi gặp nguy khốn, hãy ném một viên xuống đất.

 - Sau đó thì thế nào ạ?

 - Tùy thuộc từng hoàn cảnh. Nhưng hãy nhớ: Cái gì của biển phải trả lại cho biển.

 - Còn lời cảnh báo là gì ạ?

 Cặp mắt xanh lục của nữ thần Biển lấp lánh:

 - Sự nghi ngờ và tuyệt vọng giúp Hades có thêm sức mạnh. Ông ta chỉ chờ dịp lừa dối cháu, khiến cháu mất sáng suốt. Khi cháu trong lãnh địa của ông ta, Hades không bao giờ buông tha cho cháu trở về. Hãy vững tin, cháu nhé. Hãy làm theo con tim mách bảo, nếu không cháu sẽ mất hết. Chúc may mắn, Percy Jackson.

No comments

Powered by Blogger.