KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 70 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 17:CHỌN ĐỆM NƯỚC THẬT KHÓ LẮM THAY
CHƯƠNG 70:
Annabeth có ý tưởng táo bạo.
Cô bạn đẩy hai thằng tôi lên taxi
Vegas, làm như hầu bao tụi tôi rủng rỉnh đầy tiền vậy. Bạn ấy lệnh cho tài xế:
- Xin cho đến Los Angeles.
Bác tài vừa nhai đầu điếu xì gà, vừa
thăm dò:
- Gần sáu trăm cây số cơ đấy.
Khách đi xa phải trả tiền trước.
Annabeth hỏi:
- Chú có nhận thẻ tín dụng của
sòng bài không ạ?
Bác ta nhún vai:
- Tùy sòng bài. Nói chung cũng giống
thẻ tín dụng thông thường. Nhưng tôi phải quét thẻ trước đã.
Annabeth đưa cho bác thẻ Lotuscash
của mình.
Bác ta nhìn thẻ nghi ngờ.
Annabeth mời:
- Bác cứ quét đi ạ.
Bác tài làm ngay.
Máy tính tiền kêu lạch xạch. Đèn
bật sáng. Lát sau, dấu vô cực hiện lên cạnh dấu $.
Điếu xì gà rớt khỏi miệng bác tài.
Ông ngạc nhiên nhìn chúng tôi:
- Đến địa điểm nào ở Los Angeles,
thưa… Quý Cô?
Annabeth ưỡn thẳng lưng. Chỉ nhìn
mặt cũng biết bạn ấy thích được gọi là quý cô:
- Bác chạy nhanh vào nhé. Vả lại,
cứ giữ tiền thừa.
Tôi tiếc quá. Đãng lẽ Annabeth đừng
nói câu đó.
Từ đó đến sa mạc Mojave, đồng hồ
chỉ tốc độ của xe taxi không bao giờ tụt xuống dưới 170 km/h.
***
Trên đường đi, chúng tôi tha hồ
bàn bạc.
Tôi kể hai bạn nghe về giấc mơ gần
nhất. Nhưng tôi càng cố nhớ, các chi tiết càng mờ nhạt. Hình như sòng bài Hoa
Sen làm bộ nhớ của tôi chập mạch mất rồi.
Tôi không nhớ giọng tên nô tài dấu
mặt ra sao, chỉ biết đó là giọng một người quen. Hắn gọi yêu quái dưới hang là
“Chúa tể” gì gì đó… một cách xưng hô hay tên gọi khá đặc biệt.
Annabeth gợi ý:
- Chúa Tể Thầm Lặng hay Chúa Tể Thịnh
Vượng? Cả 2 đều là biệt danh của Hades.
Tôi không thấy thuận tai, nhưng chỉ
ậm ừ:
- Chắc thế…
Grover góp lời:
- Nghe tả chiếc ngai giống ngai của
Hades. Ấy là tớ cũng nghe nói thế.
Tôi lắc đầu:
- Có điểm không ổn. Căn phòng có
chiếc ngai không phải phần chính của giấc mơ. Còn nữa, giọng nói dưới hố… tớ
không biết nói thế nào. Chỉ biết nó không giống giọng thần thánh.
Annabeth trợn mắt.
Tôi hỏi:
- Sao thế?
- À, không có gì. Tớ chỉ… Không,
nhất định là Hades, thần cai quản địa ngục. Có thể ông ta sai tên trộm, tức tên
nô tài giấu mặt, lấy tia chớp. Sau đó, có trục trặc…
- Trục trặc gì?
- Tớ… tớ không biết. Nhưng nếu hắn
lấy quyền trượng của thần Dớt từ đỉnh Olympia sau đó các thần thay nhau săn
lùng hắn… Trong tình huống đó, thiếu gì chuyện có thể xảy ra. Gặp trở ngại là
không thể tránh khỏi. Nếu vậy, tên trộm phải giấu tia chớp hoặc biết đâu đánh mất
nó không chừng. Dù gì thì hắn cũng không mang đến trao cho Hades được. Giọng
nói trong mơ của cậu nói vậy, đúng không? Nô tài làm hỏng chuyện. Do đó giờ ta
đã biết bà Nữ Thần Báo Thù tìm vật gì lúc theo chúng ta lên xe bus. Có lẽ họ
tưởng ta đã lấy lại được tia chớp.
Tôi không biết bạn mình làm sao nữa:
Mặt Annabeth tự nhiên trắng bệch
- Giả sử theo họ, tớ lấy được tia
chớp. Vậy thì còn xuống địa ngục làm gì?
Grover giả định:
- Để đe dọa Hades. Hoặc để hối lộ
hay gởi tối hậu thư đòi trả mẹ cậu về dương gian.
Tôi huýt gió:
- Sao Dê có đầu óc đen tối thế?
Tính đến cả khả năng ấy cơ à?
- Thì có sao? Cảm ơn cậu quá khen.
Tôi thấy chưa thỏa đáng:
- Nhưng giọng nói dưới hang bảo nó
đợi 2 bảo bối. Nếu một trong hai có tia chớp, vậy chứ còn lại là gì?
Grover mít đặc. Nó lắc đầu.
Nhìn tôi như thể bạn ấy biết câu
tôi định hỏi, Annabeth im lặng như bảo tôi đừng nói. Tôi hỏi:
- Cậu biết thứ dưới vực, trong trường
hợp không phải Hades, đúng không?
- Percy, đừng đả động đến nó. Bởi
vì nếu không phải Hades… Không, nhất định phải là Hades.
Xe đi qua công viên nước, rồi cột
mốc có đề: Bang California 20km.
Tôi cảm giác mình bỏ qua một thông
tin đơn giản mà quan trọng, giống lúc bệnh khó đọc tái phát, tôi nhìn một từ
hay gặp nhưng không hiểu nghĩa vì một hoặc hai chữ cái trong đó bay đâu mất.
Càng suy nghĩ kĩ về nhiệm vụ lần
này, tôi càng chắc chắn việc đối mặt với Hades không phải là giải pháp. Hiện
còn 1 việc nữa đang diễn ra, một việc còn nguy hiểm hơn nhiều.
Rủi thay, chúng tôi đang lao với tốc
độ 170 km/h, bụng chắc chắn rằng Hades trộm tia chớp. Nếu đến đó rồi phát hiện
mình sai, 3 đứa không kịp sửa lỗi nữa. Ngày Hạ chí sẽ trôi qua, cuộc chiến
tranh lớn sẽ bùng nổ.
Annabeth an ủi tôi:
- Chắc chắn xuống âm phủ là đúng.
Trong mơ cậu thấy linh hồn người chết, phải không nào? Chỉ một nơi có linh hồn
người chết. Ta đi đúng đường rồi
Annabeth cố làm 2 thằng tôi vui
lên bằng cách trình bày những kế hoạch khôn khéo nhằm đến được vương quốc của
thần Chết, nhưng tôi không còn lòng dạ đâu để nghe. Còn quá nhiều yếu tố chưa
rõ ràng. Giống học trò lao đầu ôn thi nhưng không biết mình thi môn gì. Tin tôi
đi, tôi bị thế nhiều lần rồi.
No comments
Post a Comment