KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 68 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 16: ĐƯA NGỰA VẰN ĐẾN VEGAS

CHƯƠNG 68: 

 Một giây sau, Annabeth xuất hiện ngay cạnh tôi. Chắc cô bạn vừa gõ để kéo Maurice ra ngoài.

 Annabeth bảo:

 - Doanh nghiệp vận tải này chắc chắn làm ăn phi pháp.

 Grover góp chuyện:

 - Rõ rồi - nó dừng lại như lắng nghe - sư tử vừa mách hai gã này buôn lậu thú quý hiếm.

 Tiếng ngựa vằn vang lên trong đầu tôi:

 - Đúng vậy đấy.

 Grover kiên quyết:

 - Ta phải thả chúng thôi.

 Nó và Annabeth nhìn tôi chờ đợi.

 Tôi chỉ nghe tiếng ngựa, còn sư tử thì không. Tại sao thế?

 Thêm một thứ tôi không biết… Sao tôi chỉ hiểu ngựa vằn? Tôi hoàn toàn mù tịt khi nghe tiếng động vật nói chung… chỉ hiểu mỗi loài da hai màu đen trắng.

 Tôi chợt nhớ: Ngựa. Annabeth từng bảo thần Poisendon tạo ra giống ngựa. Ngựa vằn cùng là ngựa. Có phải vì thế nên tôi hiểu tiếng chúng?

 Ngựa vằn nói tiêp:

 - Xin chúa tể mở cửa chuồng cho tôi. Sau đó, tôi sẽ tự lo.

 Bên ngoài, Eddie và Maurice quát nhau ầm ĩ. Thể nào cãi nhau xong, chúng cũng vào đây hành hạ ba con thú.

 Tôi dùng kiếm Thủy Triều chém ổ khóa chuồng ngựa vằn.

 Ngựa xồ ra. Nó quay sang tôi, cúi đầu:

 - Đa tạ chúa tể.

 Grover giơ tay ngăn lại, nói gì đó với ngựa. Hình như nó vừa chúc thượng lộ bình an.

 Vừa lúc đó Maurice thấy ồn nên ló đầu vào. Ngụa vằn nhảy qua đầu hắn xuống đường. Nghe tiếng người hét, tiếng còi xe inh ỏi, chúng tôi chạy ra của vừa kịp thấy ngựa phi nước kiệu giữa đại lộ rộng thênh, hai bên đường toàn khách sạn, sòng bài và biển quảng cáo neon đủ màu. Chúng tôi vùa thả con ngựa vằn vào giữa đường phố Las Vegas.

 Maurice và Eddie chạy theo ngựa, kéo theo nhóm cảnh sát chạy theo chúng. Cảnh sát quát:

 - Này! Hai anh phải trình giấy phép nuôi thú quý hiếm.

 Annabeth bảo:

 - Giờ ta đi là tiện nhất.

 Grover đáp:

 - Thả hai con còn lại trước đã.

 Tôi chém nốt hai ổ khóa kia. Grover giơ tay, lặp lại câu chúc khi nãy.

 Tôi bảo hai con vật tội nghiệp:

 - Chúc may mắn đấy.

 Linh dương và sư tử ra khỏi chuồng cùng nhảy xuống đường.

 Vài du khách kêu ré. Có người lùi lại chụp hình lia lịa. Chăc họ nghĩ mấy sòng bài thuê thú về làm xiếc để quảng cáo.

 Tôi hỏi Grover:

 - Liệu chúng có sao không? Thú rừng ngoài sa mạc thì sao nhỉ?

 - Đừng lo. Tớ vừa cho chúng bùa hộ mệnh của thần rừng.

 - Nghĩa là sao?

 - Nghĩa là chúng sẽ về rừng an toàn. Chúng sẽ tìm được nước uống, thức ăn, … bất cứ thứ gì chúng cần cho tới khi về được chỗ cũ.

 - Sao không cho bọn tớ bùa ấy?

 - Bùa chỉ linh nghiệm với thú hoang dã.

 Annabeth trêu chọc:

 - Vậy hợp với một mình Percy.

 Tôi giãy nảy:

 - Nói gì thế?

 Cô bạn cười xòa:

 - Đùa đấy. Ta đi thôi, tớ hết chịu nổi mùi thối này rồi. Ba đứa bước thấp bước cao đi giữa chiều sa mạc nóng cháy. Nhiệt độ lên đến 37, 38 độ C. Chắc chắn trông chúng tôi giống trẻ bụi đời, nhưng vì ai cũng quay sang nhìn thú hoang nên không để ý đến bộ ba nhem nhuốc, bơ phờ.

 Ba đứa đi qua trường quay của hãng phim Monte Carlo và MGM. Ở đây có Kim Tự Tháp, tàu cướp biển và tượng nữ thần tự do. Tuy tất cả chỉ là mô hình thu nhỏ nhưng cũng khiến tôi nhớ nhà vô cùng.

 Ba đứa không biết mình tìm gì. Thực ra, chúng tôi chỉ mong có chỗ trốn cái nóng chừng vài phút, tìm bánh kẹp và nước chanh và cùng bàn kế hoạch đi tiếp về phương Tây.

 Lát sau, chúng tôi lạc đến ngõ cụt và đứng ngẩn ngơ trước Khách Sạn & Sòng Bài Hoa Sen. Lối vào là bông hoa khổng lồ viền đèn ống. Cánh hoa trang trí đèn nhấp nháy. Không thấy người ta ra vào tấp nập nhưng cửa nhôm bên trong có mở. Hơi từ máy lạnh tỏa ra mang theo mùi hoa thơm ngát: chắc mùi hoa sen nở. Vì chưa thưởng thức hương hoa sen bao giờ nên tôi không dám khẳng định.

 Thấy chúng tôi, người gác cổng mỉm cười:

 - Cháo các cháu. Sao trông mệt mỏi thế? Muốn vào trong ngồi nghỉ không?

 Một tuần trở lại đây, tôi trở nên hay nghi ngờ. Giờ hễ thấy bất cứ ai, tôi lại nghĩ nếu không phải yêu quái, chắc chắn là thần thánh. Ai biết đâu được. Nhưng trông người này bình thường. Mới nhìn, tôi dám khẳng định ngay.

 Còn nữa, biết có người cảm thông với mình, tôi nhẹ nhõm đôi chút. Vậy nên, tôi gật đầu bảo đồng ý.

 Qua cửa vào bên trong, chúng tôi nhìn quanh. Grover trầm trồ:

 - Ôi chao!

 Tiền sảnh là phòng chơi rộng lớn, thiết bị hiện đại, không phải trò Pacman hay bỏ xu tầm thường. Nơi đây có cầu trượt nước trong nhà uốn lượn quanh thang máy bằng kính lên cao ít nhất 40 tầng. Một bên tòa nhà có tường tập leo núi và cầu nhảy Bungee thiết kế trong nhà. Sảnh có nhiều bộ quần áo kèm súng laze cho trò chơi thực tế ảo. Nơi đây bài trí hàng trăm máy video game kèm màn hình cỡ lớn. Nói chung là, trên đời có trò chơi gì, ở đây có hết. Lác đác vài thiếu niên vào chơi. Nơi này không nhộn nhịp như ở chỗ khác. Không ai phải chờ đợi cả. Nơi đây có đội phục vụ bàn và nhiều quầy ăn nhẹ phục vụ nhiều món ngon.

 - Xin chào!

 Người trực tầng (tôi đoán thế) niềm nở. Ông ta mặc áo sơ mi hoa sặc sỡ in logo của khách sạn Hoa Sen, diện quần sooc và đi dép lê:

 - Chào mừng quý vị đến sòng bài Hoa Sen. Chìa khóa phòng đây ạ.

 Tôi lắp bắp:

 - Nhưng mà…

 Ông ta cười xòa:

 - Đừng lo. Có người thanh toán mọi khoản rồi. Ở đây không thu phụ phí, không đòi tiền boa. Cứ lên phòng trên cùng, phòng 4001. Nếu cần bất cứ thứ gì, chẳng hạn thêm dầu tạo bọt cho bồn tắm nước nóng hay đạn đất sét tập bắn chim câu, cứ việc gọi tiếp tân. Đây là thẻ tín dụng LotusCash dùng trong nhà hàng, các máy chơi game và mọi phương tiện đi lại.

 Ông ta đưa cho mỗi đứa một thẻ tín dụng màu xanh lá cây.

 Tôi biết chắc có nhầm lẫn ở đây. Ông này tưởng ba đứa tôi là cậu ấm cô chiêu nhà tỉ phú chắc? Tuy nhiên tôi vẫn nhận thẻ:

 - Phòng ở đây giá bao nhiêu?

 Ông ta cau mày:

 - Ý cháu là sao?

 - Là… ngộ nhỡ thẻ hết tiền.

 Ông ta cười vui vẻ:

 - Cháu cứ đùa. Vui tính ghê. Thôi, chúc vui vẻ nhé.

 Chúng tôi theo thang máy lên trên phòng.

 Đó là căn hộ biệt lập trên tầng thượng, có 3 phòng ngủ, một quầy bar chất đầy bánh kẹo, nước ngọt và Bim Bim. Có đường dây nóng gọi phục vụ. Có khăn tắm mềm xốp, nệm nước và gối êm. Có tivi màn hình rộng nối vệ tinh cùng Internet tốc độ cao. Có ban công gắn với bồn tắm nước nóng riêng, và tất nhiên có máy bắn chim câu và súng săn. Người chơi chỉ việc bắn chim bằng đất sét lên bầu trời Las Vegas, sau đó bắn bể chim bằng súng săn. Trò ấy không thể gọi là hợp pháp nhưng khá thú vị. Phong cảnh nhìn từ đây rất đẹp, có thể ngắm sa mạc phía xa. Tuy nhiên, ở phòng này chẳng ai có thời gian đứng ngắm cảnh nữa.


No comments

Powered by Blogger.