KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 67 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS

KẺ CẮP TIA CHỚP


Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen


PHẦN 16: ĐƯA NGỰA VẰN ĐẾN VEGAS

CHƯƠNG 67: 


 Tôi gợi chuyện:

 - Nếu có biến trên đỉnh Olympia, mọi thứ sẽ rạch ròi như cuộc chiến thành Troy. Thần Athena sẽ chống lại thần Poisendon à?

 Annabeth nhắm mắt, gối đầu lên balo thần Ares cho chúng tôi hồi tối:

 - Chẳng biết mẹ tớ sẽ làm gì. Chỉ biết tớ sẽ sát cánh bên cậu.

 - Tại sao?

 - Vì cậu là bạn tớ, ngố ạ. Còn câu nào ngộ nghĩnh hơn đem ra hỏi nốt đi?

 Tôi im bặt. May thay, Annabeth không vặn vẹo thêm và ngủ thiếp đi.

 Muốn theo gương Annabeth không dễ. Xung quanh tôi có tiếng Grover ngáy vang và ánh mắt thèm khát của sư tử trắng. Nhưng cuối cũng, tôi cũng nhắm mắt nằm yên. Mới đầu, ác mộng đêm đó giống vô số cơn ác mộng trước: tôi bị bắt làm bài kiểm tra trong lúc mặc áo trói người điên. Các bạn làm xong đã ra chơi hết. Cô giáo luôn miệng nhắc: “Trò Percy sao thế? Em có trì độn đến mức không làm được tí gì, phải không? Cầm bút lên đi chứ!”

 Từ lúc đó, giấc mơ khác với bình thường.

 Tôi nhìn sang bàn nên thấy một bạn gái cũng mặc áo trói. Cô bé bằng tuổi tôi, để tóc giống ca sĩ nhạc rock, cặp mắt xanh biển dữ dội kẻ viền thật đậm và mũi lấm tấm tàn nhang. Tự nhiên, tôi biết tên bạn ấy là Thalia, con gái thần Dớt.

 Vừa tìm cách gỡ áo trói, Thalia vừa lườm tôi gắt gỏng:

 - Làm gì đi chứ, óc tảo biển? Một trong hai ta phải ra khỏi đây.

 Phiên bản của tôi trong cơn mơ thầm nghĩ: “Bạn ấy nói đúng. Tôi phải trở lại hang, cho Hades thấy tôi cũng thông minh như ai.”

 Áo trói trên người tôi tan chảy và biến mất. Tôi ngã vật xuống nền lớp học. Giọng cô giá thay đổi, lạnh lùng và độc ác, vọng từ đáy vực sâu: “Percy Jackson, cuộc đổi chác suôn sẻ quá đấy”

 Tôi trở lại hang tối. Linh hồn người chết vây quanh tôi. Dưới hố sâu vẫn có giọng yêu quái. Nhưng lần này nó không nói với tôi. Tiếng ghê rợn làm người ta bủn rủn chân tay ấy nhắm vào nơi khác.

 - Nó không nghi ngờ gì sao?

 Có tiếng nói rất quen vang sau lưng tôi: “Không hề, thưa chúa tể. Hắn cũng ngu dốt như bao đứa khác”

 Tôi quay đầu nhìn nhưng hình như người vừa nói tàng hình.

 Sinh vật dưới hố nói vọng lên:

 - Lừa dối chồng chất lừa dối. Khá lắm.

 - Thưa chúa tể, chính người mới xứng danh đệ nhất quỷ quyệt. Nhưng làm thế có cần thiết không ạ? Tôi có thể dâng người thứ tôi lấy ngay trước mắt…

 Sinh vật kia khinh bỉ:

 - Ngươi ư? Ngươi đã chứng tỏ mình kém cỏi thế nào rồi. Nếu ta không can thiệp, ngươi đã làm hỏng chuyện của ta.

 - Nhưng…

 - Bình tĩnh đi, kẻ bầy tôi hèn mọn. Sáu tháng qua, ta thắng lợi lớn. Dớt ngày càng tức tối. Poisendon phải chơi nước cờ tuyệt vọng. Giờ ta sẽ dùng gậy ông đập lưng ông. Ngươi sẽ sớm thỏa nguyện: trả thù đích đáng. Ngay khi hai bảo bối về tay ta… Khoan đã. Hắn đang ở đây.

 Giọng tên nô tài tàng hình chợt căng thẳng:

 - Cái gì? Ngài gọi hắn lên ư?

 Lực ép mạnh mẽ của quái vật vây chặt tôi:

 - Không. Nhưng hắn giống cha: hay thay đổi, rất khó lường. Thằng ranh ấy tự vào đây.

 Tên nô tài kêu lên:

 - Không thể thế được?

 Giọng nói hằm hè:

 - Phải, nhưng chỉ đối với kẻ yếu đuối như ngươi thôi.

 Rồi nó lạnh lùng quay sang tôi:

 - Thằng con lai kia, ngươi muốn kết thúc nhiệm vụ này chứ gì? Để ta gia ơn cho.

 Cảnh trong mơ thay đổi.

 Tôi đứng trong căn phòng có ngai vàng. Tường nhà bằng đá hoa cương đen. Nền nhà bằng đồng. Chiếc ngai khủng khiếp không có người ngồi ghép bằng xương người.

 Mẹ tôi đứng dưới bục. Bất động trong ánh sáng mờ ảo. Hai tay bà dang rộng.

 Tôi cố đến gần nhưng không nhấc nổi chân. Những bộ xương mặc giáp trụ của lính Hy Lạp vây quanh tôi. Chúng choàng áo bào gấm bó chặt người tôi, đội vòng nguyệt quế tẩm nọc độc của Chimera làm đầu tôi bỏng rát.

 Giọng nham hiểm khi nãy cười sằng sặc: “Chào mừng anh hùng bách chiến bách thắng”





 Tôi giật mình tỉnh giấc.

 Grover lay vai tôi:

 - Xe dừng rồi. Hình như họ sắp lên kiểm tra thú hoang.

 Annabeth nói nhỏ:

 - Trốn thôi!

 Bạn ấy thì dễ rồi. chỉ cần đội mũ tàng hình và biến mất. Grover và tôi phải trốn sau đống bao thức ăn gia súc, hy vọng mình trông giống củ cải để không bị phát hiện!

 Cửa xe kẹt mở. Ánh nắng chói chang và khí nóng ùa vào.

 Tài xế phẩy tay trước cái mũ xấu xí:

 - Trời, kinh quá! Giá mình nhận chở máy móc có phải hơn không.


Hắn leo vào trong, rót nước vào 3 đĩa trong 3 chuồng.

 - Nóng không con?

 Ông ta hắt nước còn trong xô vào mặt sư tử.

 Chúa sơn lâm gầm lên giận giữ.

 - Gầm này! Gầm nữa đi!

 Núp dưới bao củ cải cạnh tôi, Grover căng thẳng, mặt mày dữ tợn.

 Gã tài xế ném cho linh lương bao tải đựng cái gì giống bí xanh.

 Hắn bĩu môi nhìn ngựa vằn:

 - Khỏe không, đồ vằn vện? Ít nhất ta cũng tống khứ ngươi ở trạm dừng này. Ngươi thích sân khấu ảo thuật không? Màn diễn sắp tới tuyệt vời. Người ta sẽ cưa ngươi thành 2 khúc.

 Ngựa vằn trợn mắt sợ hãi nhìn thẳng vào tôi.

 Không có tiếng nói, nhưng rõ ràng tôi nghe nó bảo: “Cầu xin chúa tể thả con ra”

 Tôi sững sờ.

 Có tiếng gõ ngoài thành xe: Cạch! Cạch! Cạch!

 Tài xế trong thùng xe với chúng tôi la lên:

 - Eddie, mày muốn gì đây?

 Giọng bên này - chắc chắn là Eddie - quát nạt:

 - Maurice, mày vừa nói gì?

 - Mày gõ làm gì thế?

 CẠCH! CẠCH! CẠCH!

 Bên ngoài, Eddie gắt:

 - Tao gõ lúc nào?

 Gã Maurice chán nản trở ra, miệng lầm bầm chửi Eddie dở hơi.

No comments

Powered by Blogger.