KẺ CẮP TIA CHỚP - CHƯƠNG 66 - PERCY JACKSON VÀ CÁC VỊ THẦN TRÊN ĐỈNH OLYMPUS
KẺ CẮP TIA CHỚP
Tác giả: Rick Riordan
Thể loại : tiểu thuyết teen
PHẦN 15: THẦN TỐT BỤNG ĐÃI BÁNH
CHƯƠNG 66:
Tất nhiên, không ai muốn đến gần làm sư tử khó chịu. Con vật tội nghiệp
cuồng chân trong không gian nhỏ xíu, đi tới đi lui trên miếng vải lót chuồng bẩn
thỉu, thở hổn hển bởi không khí ngột ngạt trong xe. Ruồi bu quanh cặp mắt đỏ
lè, xương sườn nhô ra dưới lớp lông trắng toát.
Grover phẫn nộ:
- Nhân đạo là thế này ư?
Nó định nhào ra ngoài, túm cổ lái
xe dùng sáo bằng cây sậy vụt hắn nhừ tử . Tôi sẵn sàng tiếp tay cho nó. Rủi
thay, xe nổ máy ầm ầm, thùng xe rung chuyển. Nếu chúng tôi không ngồi thể nào
cũng ngã.
Ba đứa nép trong góc, ngồi trên mấy
bao tải đựng thức ăn gia súc mốc xanh mốc đỏ, cố quên mùi thối, ruồi nhặng và
cái nóng kinh người. Grover kêu be be bắt chuyện với 3 con thú, nhưng chúng chỉ
im lặng buồn bã nhìn nó.
Annabeth nóng ruột, định phá chuồng
thả thú hoang nhưng tôi phân tích rằng nên chờ xe đến trạm nghỉ đã. Thêm vào
đó, chắc chắn sư tử thấy ba chúng tôi ngon lành hơn củ cải.
Tìm được hũ nước, tôi đổ đầy cho
chúng, sau đó dùng kiếm đồng khều đồ ăn bỏ nhầm chuồng ra ngoài. Tôi cho sư tử
ăn thịt, ngựa vằn và linh dương ăn củ cải.
Grover dỗ dành linh dương để
Annabeth lấy dao cắt bóng bay. Bạn ấy muốn xén lông bờm dính bã kẹo cao su
nhưng chúng tôi khuyên chớ nên làm thế vì xe xóc này rất nguy hiểm.
Sau khi bảo Grover hứa với chúng
sáng mai sẽ giúp, chúng tôi dọn chỗ đi ngủ.
Grover nằm co ro trên bao củ cải.
Annabeth mở bịch bánh Oreos nhai
trệu trạo.
Tôi tự ủy tạo tinh thần bằng cách
tự nhủ ba đứa đã đi được nửa đường. Hôm nay mới ngày 14 tháng 6, trước ngày Hạ
chí – 21/6 những một tuần. Thời gian đang ủng hộ chúng tôi.
Mặt khác, tôi không biết cái gì
đang đợi mình ở phía trước. Các thần thay nhau đùa bỡn tôi. Ít nhất thần
Hephaestus không lén lút: ngang nhiên ghi hình tôi để giải trí. Giờ ống kính ngừng
hoạt động, tôi vẫn cảm giác họ theo dõi từng đường đi nước bước của ba chúng
tôi. Hóa ra tôi là thằng hề mua vui cho các thần.
Annabeth thì thào:
- Này, xin lỗi cậu. Chỉ tại lúc ở
công viên nước, tớ sợ quá.
- Không sao.
Cô bạn rùng mình:
- Chỉ tại… lũ nhện.
- Trong chuyện nữ thần Arachne chứ
gì? Bà ấy biến thành nhện thách mẹ cậu thi dệt vải, đúng không?
Annabeth gật đầu:
- Kể từ đó con thần Arachne tìm
con thần Athena trả thù. Mới cách 2 cây số, nhện đã đánh hơi thấy tớ rồi. Tớ
ghét cay ghét đắng mấy sinh vật bé xíu, ghê rợn đó. Mà thôi, tớ nợ cậu lần này.
- Tụi mình hoạn nạn có nhau mà. Với
lại Grover cũng bay đến cứu chứ bộ.
Tưởng nó ngủ, ai dè Grover nằm
trong góc góp chuyện:
- Tớ bay giỏi ra trò, nhỉ?
Annabeth và tôi bật cười.
Cô bạn lấy bánh bẻ cho tôi một nửa:
- À… lúc nói chuyện qua cầu vồng…
anh Luck bảo gì cậu thế?
Vờ mải ăn, tôi nghĩ cách trả lời
sao cho khéo. Từ tối đến giờ, tôi băn khoăn mãi về chuyện ấy:
- Luke kể chuyện cậu và anh ấy hồi
đó. Anh ấy còn nhắn… lần này Grover không thất bại như lần trước. Không ai bị
biến thành cây thông cả.
Ánh sáng mờ của cây kiếm không thể
soi tỏ mặt người..
Grover kêu be não nề, giọng nó run
run:
- Đáng nhẽ ngay từ đầu tớ nên kể hết
với cậu. Tớ sợ… nếu biết tớ từng thất bại, cậu sẽ không cho tớ đi cùng.
- Cậu là thần rừng từng gắng cứu
Thalia, con gái thần Dớt?
Nó gật đầu, mặt buồn hiu:
Tôi quay sang Annnabeth:
- Còn hai bạn của Thalia đến trại
Con Lai an toàn là cậu và anh Luke, đúng không?
Cô bé buông miếng bánh ăn dở:
- Như tớ đã nói, con lai mới 17 tuổi
đầu không thể đi xa một mình. Mẹ Athena chỉ đường cho tớ tìm người giúp. Lúc ấy
Thalia 12, Luke 14. Họ cũng bỏ nhà đi giống tớ. Hai anh chị vui vẻ cho tớ đi
cùng. Dù chưa được huấn luyện, Thaila và Luke chống trả yêu quái rất tài tình.
Từ Virginia, ba anh em lên phương Bắc mà không có kế hoạch gì rõ ràng. Suốt hai
tuần, chúng tớ vừa đi vừa tránh yêu quái cho đến khi Grover tìm được tụi tớ.
Grover sụt sịt:
- Đáng lẽ tớ phải đưa Thaila về trại
an toàn. Chỉ mình Thalia thôi. Lệnh của bác Chiron ngặt nghèo lắm: không được để
bất cứ chuyện gì làm chậm tiến trình giải cứu. Nhưng dù biết Hades ráo riết săn
lùng Thalia, chị ấy và tớ không thể bỏ mặc Annabeth và Luke. Lúc đầu tớ tưởng
mình có khả năng đưa cả ba về trại an toàn. Chính tớ khiến bọn người tử tế đuổi
kịp cả nhóm. Tớ sợ quá. Lúc sắp đến trại, tớ quên đường nên cả nhóm đi lạc. Chỉ
cần tớ nhanh chân hơn một chút thì…
Annabeth mắng:
- Thôi đi. Có ai trách cậu đâu
nào. Thalia cũng không trách cậu.
Grover thống thiết:
- Thalia hi sinh thân mình bảo vệ
bọn tớ. Tại tớ nên cô ấy mới chết. Chính hội đồng kết luận thế mà.
- Chỉ vì cậu không bỏ mặc hai người
khác? Thật bất công quá!
Annabeth thêm vào:
- Percy nói đúng. Không có cậu, tớ
không còn sống đến hôm nay. Cả anh Luke nữa. Hội Đồng nói gì kệ họ.
Grover chưa thôi sụt sịt trong góc
tối:
- Số tớ cũng may. Thần rừng kém cỏi
nhất trần đời tìm được Thalia và Percy, hai con lai hùng mạnh nhất trong vòng
100 năm trở lại đây.
Annabeth giữ nguyên chính kiến:
- Cậu không kém cỏi. Tớ chưa từng
thấy thần rừng nào dũng cảm như cậu. Thử hỏi có thần rừng nào dám xuống địa ngục
chưa? Tớ chắc chắn Percy mừng vì có cậu đi cùng.
Không cần Annabeth gợi ý, tôi nói
rất thành thực:
- Phải đấy. Cậu gặp Thalia và tớ
không phải nhờ vận may. Cậu là thần rừng tốt bụng nhất. Cậu có tài tìm kiếm bẩm
sinh. Chính vì thế cậu sẽ tìm được thần Pan.
Có tiếng thở phào nhẹ nhõm từ chỗ
Grover nằm. Tôi chờ xem nó định nói gì nhưng chỉ thấy nghe tiếng thở sâu và đều
hơn. Lát sau, tiếng thở trở thành tiếng ngáy. Nó đã ngủ say.
Tôi trầm trồ:
- Sao Grover làm được như thế?
Annabeth đáp:
- Tớ không biết. Nhưng những gì cậu
nói với Grover có tác dụng tốt đấy.
- Tớ thật lòng mà.
Trong lúc xe đi thêm, vài dặm nữa,
chúng tôi ngồi lắc lư theo mấy bao thức ăn gia súc. Ngựa vằn nhai củ cải rào
rào. Sư tử ăn hết thịt bò xay, liếm môi nhìn tôi hi vọng.
Annabeth vuốt dây đeo cổ như đang
suy nghĩ về kế hoạch sắp tới.
Tôi hỏi:
- Hạt sứ có hình cây thông tượng
trưng cho năm đầu phải không?
Annabeth ngước lên:
- Ừ. Mỗi năm, cứ đến tháng 8, các
nhân viên tư vấn của trại chọn một sự kiện quan trọng nhất của mùa hè để vẽ hạt
sứ. Tớ có hình cây thông của Thalia, tàu chiến cổ ba tầng chèo bốc cháy, nhân
mã mặc váy dạ hội… mùa hè này lạ nhất…
- Còn nhẫn kia của cha cậu?
- Không phải chuyện của… -
Annabeth dừng lại - À, phải. Của cha tớ.
- Nếu cậu không muốn kể cũng không
sao.
Hơi thở Annebeth run rẩy:
- Không… được mà. Hai năm trước,
cha tớ gửi nó kèm một bức thư. Chiếc nhẫn giống… vật lưu niệm cha giữ để nhớ đến
mẹ. Không có bà, ông không thể hoàn tất chương trình tiến sĩ ở Havard… Chuyện
dài lắm. Tóm lại. Cha muốn tớ giữ nhẫn. Ông xin lỗi vì lúc trước không lo cho tớ
vẹn toàn. Ông còn nói ông rất thương con và nhớ con. Ông muốn tớ quay về sống với
ông.
- Nếu vậy cha cậu không đến nỗi tệ.
- Ừ thì… Rắc rối ở chỗ tớ tin và
làm theo lời cha. Đầu năm học, tớ cố gắng về sống ở nhà. Nhưng dì ghẻ không
thay đổi. BÀ không muốn con ruột bị vạ lây bởi sống chung với đứa quái dị. Thế
rồi yêu quái tấn công. Cả nhà to tiếng. Tớ không ở nổi đến kì nghỉ đông. Tớ
liên lạc với bác Chiron và quay lại Trại Con Lai ngay lập tức.
- Cậu sẽ không bao giờ cố gắng sống
bên cha ruột nữa sao?
Annabeth tránh nhìn mắt tôi:
- Thôi đừng nhắc nữa. Tớ không muốn
tự dằn vặt.
- Đừng bó tay, phó mặc. Hãy viết
thư tay tìm cách liên lạc với cha.
Annabeth lạnh lùng:
- Cám ơn cậu đã khuyên. Nhưng cha
tớ muốn sống với ai là quyền của ông. Và ông đã chọn rồi.
Chúng tôi lại im lặng thêm vài dặm
nữa.
No comments
Post a Comment